Tuyên Nguyệt Ninh ôm lấy ngực, không kìm được mà nôn. Tiêu phu nhân run rẩy đứng dậy, mùi ô uế từ người xộc lên mũi khiến bà ta hoa mắt chóng mặt, chỉ hận không thể tránh xa nàng càng nhanh càng tốt.

Chờ đến khi đứng vững mới phản ứng được rằng bản thân không nên làm vậy, nhưng vừa cúi đầu liền thấy Tuyên Nguyệt Ninh đang ghé vào mép giường, lại nôn thêm một trận nữa.

Lúc này, trên gương mặt vốn mang vẻ lạnh lùng lại hiện lên chút xót xa, tránh né vũng nôn trên sàn, ngồi xuống bên cạnh Tuyên Nguyệt Ninh, vỗ vỗ sau lưng nàng: “Nhìn các ngươi bệnh tật như thế, cứ yên tâm ở nhà tĩnh dưỡng, ta nhất định sẽ làm bà già kia đến nhận lỗi với các ngươi, thật là tức cười!”

Trong lúc đang nói, người hầu bên ngoài đã chạy vào, cầm khăn tay lau sạch quần áo dính bẩn cho Tiêu phu nhân, tiện thể dọn dẹp luôn vũng nôn trên sàn nhà.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi xú vị, Tuyên Nguyệt Ninh choáng váng đầu óc, nằm lại chỗ cũ. Trong khoảnh khắc, nàng liếc thấy Bùi Ngụ Hành đã trốn xa ra tận cửa, không khỏi nghĩ thầm: “Hắn ưa sạch sẽ như vậy, lần này chăm sóc hai người bệnh, không biết làm sao mà chịu đựng được.”

Bữa sáng vừa nôn ra đã được dọn sạch sẽ, nàng tiếc đến đau lòng, sắc mặt lại càng tái nhợt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Bá mẫu, Nguyệt Ninh không cố ý đâu, người yên tâm, Nguyệt Ninh sẽ đền giày cho người.”

Một cái đánh nhẹ nhàng giáng xuống, làm dạ dày nàng lại quặn thắt: “Đứa nhỏ ngốc này, nói gì mê sảng vậy. Ngươi phải mau khỏe lại với bá mẫu mới là việc quan trọng nhất. Ngụ Hành à, trong nhà giờ chỉ còn mình ngươi là nam nhân, phải chăm sóc các nàng cho tốt.”

“Bá mẫu yên tâm.” Hắn liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh yếu ớt, vẫn lạnh lùng đáp lại: “Nếu cữu cữu đã không nhận chúng ta, bá mẫu về sau cũng nên hạn chế tới, ông ấy sẽ không vui đâu.”

Tiêu phu nhân vốn đã không chịu nổi, giờ như ngồi trên đống lửa, nghe hắn nói vậy liền nổi giận: “Ngụ Hành! Đều là người một nhà, sao lại nói chuyện như người ngoài! Cữu cữu của ngươi chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông suốt thôi, để bá mẫu khuyên thêm ông ấy!”

Bùi Ngụ Hành vẫn không có biểu cảm gì, thân hình gầy gò đứng thẳng tắp, một bộ dạng thể hiện “Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không lay chuyển được đâu”, khiến Tiêu thị tức gần chết, trong miệng lẩm bẩm: “Đồ không lương tâm!”

Tuyên Nguyệt Ninh kéo tay áo Tiêu thị: “Bá mẫu, tính tình a huynh luôn vậy, người đừng để bụng.”

“Vẫn là Nguyệt Ninh của chúng ta ngoan ngoãn.” Tiêu thị vuốt má nàng, rồi ngay sau đó liền bỏ đi như thể do Bùi Ngự Hành làm tức nên mới vậy.

Nào ngờ chân còn chưa bước ra khỏi cửa thì nghe Bùi Ngụ Hành nói: “Bá mẫu nên mang theo mấy đồ vật mang tới về luôn đi, nhà chúng ta nhỏ, không để đâu được.”

“Hừ! Được rồi!” Tiêu thị thật sự giận, xoay người gom đồ vật mang theo nô bộc rời đi, phía sau còn nghe tiếng Tuyên Nguyệt Ninh yếu ớt gọi với theo: “Bá mẫu đừng tức giận…”

Cửa gỗ "rầm" một tiếng đóng sầm lại.

Tuyên Nguyệt Ninh lập tức im bặt, đối mặt với ánh mắt đen sâu thẳm của Bùi Ngụ Hành, đầu óc choáng váng vẫn chưa tan: “Trong nhà không thể để mọi người đều đắc tội bà ta, vẫn cần có người trấn an bà ta.”

Hắn vẫn đứng yên, không đáp lời, chỉ là nửa cười nửa không, ánh mắt lạnh lẽo liếc nàng từ đầu xuống chân.

Hai đứa nhỏ hiểu chuyện thấy Tiêu phu nhân đi rồi liền chạy lại, một đứa mở cửa sổ thông gió, một đứa rót nước cho nàng uống, cuối cùng cũng xua đi bầu không khí quái lạ.

Tuyên Nguyệt Ninh vừa rồi đã nôn hết sạch, bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cả người như có thêm sức lực, muốn chạy vài vòng cũng chẳng sao. Nàng chống người dậy nói: “Hôm qua bà già kia vừa gây gổ xong, hôm nay Tiêu phu nhân lại đến trấn an, bảo chúng ta yên tâm ở lại đây, ta cứ cảm thấy Tiêu phu nhân này…”

Nàng cắn môi, đang cân nhắc nên nói thế nào để khiến Bùi Ngụ Hành nhìn rõ bộ mặt thật của Tiêu phu nhân, thì nghe hắn thấp giọng “Ừ” một tiếng, như đồng tình với lời nàng còn chưa nói hết.

Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy tay áo dài rộng của hắn khẽ động, sóng vải nhè nhẹ như gợn nước, bàn tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lấy túi thơm bên hông đặt qua một bên. Trong nhà mùi không dễ chịu, nhưng ngoài việc đứng xa ra, hắn không hề tỏ vẻ ghét bỏ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nàng, hắn khẽ “Hửm?” một tiếng, giọng thanh thoát đặc trưng của thiếu niên, thấy nàng còn ngây ra, liền nói: “Bá mẫu… cũng thế thôi. Nếu như ngươi nói, Tiêu phu nhân chắc chắn có liên hệ với bà già hôm qua, chúng ta cần cẩn thận. Bọn họ đều nghĩ chúng ta đã yên tâm rồi, nên tốt nhất hôm nay ta với ngươi tranh thủ đi tìm chỗ trọ khác.”

Nghe vậy, Tuyên Nguyệt Ninh bừng tỉnh. Trước kia Bùi Ngụ Hành tuyệt không bao giờ giải thích với nàng nhiều lời như vậy, đều là tự mình quyết định. Lẽ nào biểu hiện ngày hôm qua khiến hắn công nhận nàng?

Trong lòng dâng lên niềm vui sướng, nàng lập tức nói: “Phải đó! Bọn họ bây giờ chắc chắn thả lỏng cảnh giác, không ai tìm đến gây sự. Hôm nay ta đi cùng ngươi nhé?”

Cẩn thận ngước mắt nhìn hắn. Mặt Bùi Ngụ Hành vẫn lạnh tanh, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không dám chen vào. Một lúc sau, hắn mới nói một câu: “Tùy ngươi.”

Tuyên Nguyệt Ninh mừng rỡ, xoa đầu Bùi Cảnh Chiêu đang ở gần mình: “Chờ a tỷ về sẽ mua cho các ngươi hồ lô đường!”

“Vâng! A tỷ! A tỷ!”

Bùi Ngụ Hành đã xoay người đứng ngoài cửa, dặn: “Bùi Cảnh Chiêu, Bùi Cảnh Ký, mau ra đây để a tỷ các ngươi thay đồ.”

“Dạ!”

Tuyên Nguyệt Ninh mở rương gỗ nhỏ của mình, bên trong là đủ loại y phục sặc sỡ, nàng thậm chí còn lục ra được vài cây trâm ngọc trai.

Khoé mắt cay cay, ký ức xa xưa cùng thực tại đan xen. Nhà đã nghèo tới mức cầm cố cả áo quần, nhưng rương của nàng vẫn không bị động vào. Bùi gia à… quả thật đã cho nàng tất cả sự yêu thương.

Cười chua xót. So với huyết thống Trịnh gia, tình cảm nơi đây mới thật sự sâu đậm.

Nàng chọn một bộ Hồ phục màu đỏ, gom tất cả trâm vòng đáng giá lại, tự búi tóc theo kiểu nam tử, mặt mộc không son phấn mà bước ra ngoài.

Tay áo bó sát, chân đi ủng đỏ đậm, toàn thân toát lên dáng vẻ oai phong, mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một nữ tử yếu đuối — như một tiểu công tử được cả nhà cưng chiều.

Ở Đại Lạc, việc nữ tử mặc nam trang cưỡi ngựa cũng không ít. Bùi Ngụ Hành chỉ khẽ gật đầu rồi gọi nàng đuổi theo. Khi nàng tới gần, hắn mới nói: “Hôm nay ta chỉ có bộ xiêm y này để mặc thôi.”

A?

Tuyên Nguyệt Ninh dừng bước, chớp mắt đầy nghi hoặc. Một lúc sau, khi hắn sắp đi khuất, nàng mới hiểu ra — ra đây là lời giải thích của hắn. Lúc nàng nôn, hắn không thể tiến lại gần, là vì trên người chỉ có một bộ đồ, không thể để dơ được, chứ không phải cố tình tránh né.

Nàng mỉm cười rạng rỡ, vừa hay gặp hàng xóm bên cạnh.

“Ngươi là tiểu nương tử nhà Bùi gia?”

“Vâng, cô mẫu bệnh mãi chưa khỏi, ta muốn cùng a huynh đến phường khác tìm y quán để đưa cô mẫu đi xem bệnh. Mong cô mẫu mau khỏi, chứ qua thêm mấy hôm nữa, tiền cũng không còn nữa.”

Vừa lan truyền trong nhà không còn bao nhiêu tiền, nàng liền cáo từ mà đuổi theo Bùi Ngụ Hành. Vừa tới đầu phố đã thấy hắn đứng đó chờ mình.

Trên cây cánh hoa rơi xuống, theo gió nhẹ nhàng bay lượn, từng cánh vướng trên áo hắn.

Nàng vẫn cười nhẹ, trong lòng tự hào — nhìn xem, đây chính là lang quân nhà họ Bùi!

Hai người cùng nhau đi đến Tây Phường, nơi phồn hoa nhất Việt Châu. Nơi họ ở là vùng rìa thành, bây giờ đi về phía trung tâm. Việt Châu từng trải qua chiến loạn, mới được lấy lại từ hai năm trước, trên nền vẫn còn tàn tích xây dựng lại, mô phỏng theo Trường An.

Tám khu phường lớn nhỏ giống như đậu hũ được cắt đều nhau, bốn khu trung tâm dành cho thế gia, đại tộc, người giàu có; bốn khu gần cửa thành là nơi bình dân cư trú.

Hiện tại bọn họ ở khu tồi tàn, loạn nhất của bình dân. Muốn đến Tây Phường phải đi qua hai phường khác.

Tới nơi, hai bên phố phường cửa hàng san sát, người qua lại tấp nập, xe ngựa, hương rượu lan tỏa khắp nơi.

Bọn họ đến y quán lớn nhất Việt Châu, trình bày ý định rồi đưa dược liệu cũ ra cho lang trung xem. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cách nói chuyện, quần áo đều không tầm thường, nên được đồng ý cho chiều nay đưa Tuyên phu nhân đến xem bệnh.

Giải quyết được việc lớn, Tuyên Nguyệt Ninh kéo Bùi Ngụ Hành đi cầm hết trâm vòng mang theo. Tất cả đều “bán đứt”.

Nàng từng sống ở Lạc Dương nhiều năm, tầm mắt hơn người, mấy món đó nàng chẳng muốn dùng, bán đứt còn lời thêm ít tiền.

Nhưng trong mắt Bùi Ngụ Hành thì khác. Tận mắt thấy nàng xé biên lai, hắn liền âm thầm ghi nhớ số lượng đồ đã cầm, quyết không để quên.

Túi tiền đầy lại, mắt Tuyên Nguyệt Ninh sáng lên, ôm khư khư không rời: “Bùi Ngụ Hành, chúng ta về Hành phường tìm chỗ ở đi? Đông Nam Tây Bắc bốn phường kia thuê không nổi, về Hành phường gần Tây phường là tốt nhất trong mấy phường còn lại!”

Nói dối thì phải giống thật — thực ra phường tốt nhất là gần Nam phường. Tay trái nàng ôm chặt túi tiền, tay phải theo bản năng vuốt nhẹ hàng mi dài cong vút.

Đây mới là lý do chính, khiến hôm nay nàng nằng nặc đòi theo hắn ra ngoài — tìm chỗ ở tại Hành phường!

Nữ hoàng từng có một vị ân sư, chính là một bậc đại nho nổi danh, họ Thôi ở vùng Bác Lăng. Ông có vô số môn sinh, danh tiếng vang dội, nhưng sau này đã lui về ở ẩn.

Ba năm sau, khi triều đình Đại Lạc xảy ra biến động lớn, chính nữ hoàng đã đích thân đến mời ông trở lại kinh thành Lạc Dương để trợ giúp. Kể từ đó, ông trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nữ hoàng. Nhờ sự trợ giúp của ông, chẳng bao lâu sau, nữ hoàng đã loại bỏ được các thế lực dị kỷ trong triều. Vị ẩn sĩ này sau đó cũng thuận lợi trở thành Tể tướng của Đại Lạc.

Còn Bùi Ngụ Hành – người từng nhiều lần gây xôn xao triều chính với tiếng xấu là vị quan tàn nhẫn – lại chính là môn sinh cuối cùng của ông. Bùi Ngự Hành được thu nhận làm "quan môn đệ tử", tức là đệ tử thân truyền cuối cùng, và sau khi ân sư từ quan, hắn tiếp tục kế nhiệm, trở thành tân Tể tướng của triều đình.

Vị ẩn sĩ Thôi Lăng năm ấy từng chọn ẩn cư tại Việt Châu. Cũng trong khoảng thời gian đó, Bùi Ngụ Hành cũng có mặt ở Việt Châu, nhưng hai thầy trò lại không gặp nhau. Thế nhưng, trời xui đất khiến hay do đó là duyên phận, sau này trong một lần quá chén vì rượu và nổi lên hào hứng làm thơ đối ẩm, hai người đã tạo nên một giai thoại văn chương nổi tiếng, được người dân Lạc Dương liên tục ca tụng.

Cả đời Thôi Lăng không mấy mặn mà với các loại rượu nho hay mỹ tửu, ông chỉ mê duy nhất một loại là rượu lục kiến.

Thật là trùng hợp, ngay trong thành Việt Châu lại có một phường chuyên ủ rượu lục kiến, hương thơm lan xa mười dặm, nơi đó được người đời đặt tên là “Tửu phường” – nó lại nằm tại Hành phường!

allinvn.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play