Bà ta dừng bước chân đang hướng về phía cửa, có chút tức đến thổ huyết, quay đầu lại liền mắng ầm ĩ.

Trong lời lẽ thô tục càng làm lộ rõ sự bất an và hoảng hốt của bà ta bây giờ.

Hai đứa nhỏ sớm đã giận đến phồng má, từ nhỏ đến lớn, chúng chưa bao giờ bị nghe chửi bới đầy chua ngoa như vậy, mặt đỏ bừng bừng, hận không thể nhào tới cắn một miếng thịt trên người bà ta.

Khác với bọn nhỏ, Tuyên Nguyệt Ninh thì yên tĩnh nghe bà ta chửi, không buồn đáp trả một câu nào, vẻ mặt cũng không hề thay đổi. Kiếp trước, nàng theo Bùi Ngụ Hành không ít lần phải giao tiếp với những người như bà già này, gả đến Tiêu phủ bốn bề đều là địch, càng được rèn luyện đến không bị ảnh hưởng gì với mấy lời chửi mắng này.

Trong mắt nàng, mấy trò vặt vãnh này của bà ta chẳng là gì.

Lúc này, cánh cửa mở ra, đã có vài người bị tiếng chửi của bà ta thu hút, tụ tập lại xem náo nhiệt, ánh mắt mỗi người nhìn bọn nàng đều lạnh nhạt, thậm chí còn có người lộ ra vẻ vui sướng khi thấy bọn họ bị ức hiếp.

Tuyên Nguyệt Ninh chỉ nhìn lướt qua, đợi bà ta mắng mệt, nàng mới mở miệng: “A bà cứ nóng nảy như vậy làm gì, còn chưa nói cho tôi biết, chúng tôi thiếu bà bao nhiêu tiền?”

Bà ta vẫn mắng xối xả, giọng khàn đặc, bị gọi lại không đi được, đã bắt đầu sốt ruột: “Con ranh nhà ngươi còn có thể lấy ra tiền sao? Tổng cộng là hai trăm văn tiền đồng cho hai tháng!”

Bùi Cảnh Chiêu mắt hạnh tròn xoe, chạy đến núp sau lưng Tuyên Nguyệt Ninh, ló đầu ra nói: “Chúng tôi mới ở có một tháng rưỡi, sao lại phải trả tiền hai tháng?”

Bà ta không dám nhắc lại chuyện lấy bọn nhỏ để trừ tiền thuê nhà, cảnh giác trừng mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh: “Bà lão đây tốt bụng cho các ngươi ở trước, đến giờ các ngươi còn chưa trả tiền tháng đầu, ai biết đến bao giờ các ngươi mới trả, không được, phải lấy trước tiền tháng thứ hai.”

Ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh mờ mịt lướt qua mấy gã đàn ông cao lớn vạm vỡ lẫn trong đám người kia, khẽ cười lạnh một tiếng.

Hai trăm văn tiền đồng, hai trăm văn tiền hèn mọn, lại có thể dồn ép bọn họ đến mức này.

Hai trăm văn tiền đồng mà muốn mua cả hai đứa nhỏ!

Hiện giờ Đại Lạc đang trong thời kỳ thịnh thế, giá cả ổn định, một thăng gạo bảy văn, bán người cũng phải từ bảy quan tiền trở lên, bảy quan tiền ấy phải đến hơn hai nghìn văn tiền đồng.

Trong lòng chua xót, một ngọn lửa giận tự dưng bùng lên trong lòng nàng, thật quá khinh người!

Dùng tay áo lau khô mồ hôi trên trán, nàng đột nhiên cười, nụ cười này càng khiến người đối diện căng thẳng trong lòng, nàng nói: “A bà cứ phải ép buộc như vậy, ta cũng chưa nói là không trả tiền mà.”

“A tỷ?”

Tuyên Nguyệt Ninh xoa đầu hai đứa nhỏ: “Hôm nay, trước mặt mọi người, ta sẽ giao tiền cho a bà, mọi người cũng làm chứng cho ta, nhưng a bà phải đợi một lát.”

Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm Tuyên Nguyệt Ninh, tình cảnh nhà bọn họ bà ta rõ như lòng bàn tay: “Con ranh nhà ngươi, mày lấy đâu ra tiền, định kéo dài thời gian chờ huynh trưởng nhà mày về chứ gì? Bà đây nói cho mày biết, dù huynh trưởng của mày có về cũng vô dụng!”

“A bà cứ đợi một lát, trước nhiều người như vậy ta còn chạy đi nơi nào” nói xong, Tuyên Nguyệt Ninh cúi đầu nói với hai đứa nhỏ: “Đỡ ta vào nhà.”

Trong phòng, trừ Tuyên phu nhân đang nằm trên giường, liếc mắt một cái liền thấy ngay chiếc tủ.

“A tỷ, chúng ta làm gì có tiền? Tỷ nói xạo vậy, bây giờ phải làm sao!” Bùi Cảnh Chiêu hốc mắt đỏ hoe.

Bọn họ hiện giờ ngay cả tiền bốc thuốc, ăn cơm cũng sắp không còn, sao có thể lấy ra hai trăm văn tiền đồng.

“Có mà,” Tuyên Nguyệt Ninh rũ mắt xuống, hàng mi dài ướt đẫm, “Có mà, đệ mở túi của cô mẫu ra, bên trong có một cái hộp gỗ đỏ nhỏ.”

Bùi Cảnh Ký nghe lời tìm ra chiếc hộp nhỏ đưa cho nàng, nàng nhắm mắt lại không nhận, nói: “Mở nó ra, lấy đồ bên trong đi cầm đồ đi.”

Hai đứa nhỏ ghé lại gần nhau, trong chiếc hộp gỗ đỏ nhỏ bằng bàn tay có một chiếc khóa vàng nằm giữa tấm lụa vàng, hoa văn trên chiếc khóa vàng phức tạp, chế tác tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đồ của nhà quyền quý.

Bùi Cảnh Chiêu lấy chiếc khóa vàng ra, nhìn Tuyên phu nhân, chần chừ nói: “Nhưng, a tỷ, không có mẫu thân đồng ý, chúng ta có thể đem đi cầm đồ sao?”

Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy lời này, chậm rãi mở to mắt, nước mắt vẫn luôn bị nàng kìm nén, nghẹn lại, nàng vươn tay ra, ngón tay sắp chạm vào chiếc khóa vàng thì dừng lại, các ngón tay cong lại nắm chặt thành quyền.

Chỉ nghe giọng nàng khàn khàn nói: “Chiếc khóa vàng này là của a tỷ, muội cứ yên tâm đem đi cầm đồ.”

“Chẳng qua chỉ là một vật chết, sao sánh được với người sống.”

Bùi Cảnh Chiêu chần chừ không quyết, vẫn là Bùi Cảnh Ký cầm chiếc khóa vàng bỏ lại vào chiếc hộp nhỏ, kéo tay nàng muốn đi hiệu cầm đồ.

Cửa phòng vừa mở, tiếng ồn ào lập tức truyền vào, Tuyên Nguyệt Ninh quay lưng về phía bọn họ, thân mình run nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: “Cầm đồ đi!”

Bùi Cảnh Ký, cậu bé có vẻ ngoài xinh xắn và nội tâm nhạy cảm, quay đầu lại ôm lấy đùi Tuyên Nguyệt Ninh: “A tỷ, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

“Các ngươi làm gì đấy? Muốn chạy trốn hả?”

Bùi Cảnh Chiêu lớn tiếng nói: “Chúng ta đi cầm đồ, lấy tiền trả cho bà!”

“Các ngươi còn gì mà đòi cầm, hừ.”

Tuyên Nguyệt Ninh xoay người lại nói: “A bà làm sao biết được chúng ta không có đồ vật gì để mà cầm cố? A bà cứ ở đây đợi đi, cầm đồ xong, ta sẽ đưa tiền cho a bà.”

Bà ta bực bội đi đi lại lại vài bước, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Tuyên Nguyệt Ninh, mở miệng nói: “Ngươi thật sự có đồ vật để cầm cố à? Con ranh nhà mày phải nghĩ kỹ, kết cục ra sao nếu lừa bà già này!”

Tuyên Nguyệt Ninh hơi ngẩng đầu nhìn bà ta, biết bà ta đã dao động, không thể bắt được bọn nhỏ đi bán, có thể thu được tiền cũng là tốt rồi, lập tức nói: “A bà, ta không đến mức làm trò trước mặt bao nhiêu người để lừa a bà đâu, nếu a bà không yên tâm, chi bằng gọi người đi theo hai đứa nhỏ nhà ta.”

Thuận tiện cũng bảo vệ an toàn cho hai đứa nhỏ một chút.

Câu cuối cùng nàng không nói ra, bà ta liếm môi, chỉ vào gã to cao ngoài cửa: “Hai đứa bay, đi theo bọn nhóc, giám sát chặt chẽ vào, đừng để chúng chạy mất.”

Nói xong, bà ta quay đầu lại nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, nỗi sợ vừa rồi mà nàng mang đến vẫn còn lưu lại trong lòng, rõ ràng thời tiết tháng ba mát mẻ, nhưng bà ta lại lạnh toát mồ hôi, còn Tuyên Nguyệt Ninh thì quay mặt đi, không muốn nhìn thân hình mập mạp của bà ta.

Chỉ một lát sau, hai đứa nhỏ trở về, thở hồng hộc chen vào đám người, đồng thời nhào vào ôm lấy đùi nàng, cố gắng kiềm chế sức lực không làm nàng ngã.

“A tỷ, chúng ta về rồi!”

Trên con đường từ Trường An đến Việt Châu, bọn họ đã cầm không ít đồ vật để duy trì cuộc sống, nên bọn nhỏ cũng đã quen đường quen nẻo, một đứa đưa cho nàng biên lai cầm đồ, một đứa đưa tiền cho nàng.

Bị bọn nhỏ nhào tới ôm như vậy, sự lạnh nhạt trên người Tuyên Nguyệt Ninh tan biến đi một chút, cả người ấm áp, ôm lấy hai đứa nhỏ, trong tay cầm chiếc túi tiền phồng lên, trong lòng nàng cuối cùng cũng an ổn đôi chút.

Mở túi tiền ra xem, nàng liền biết hai đứa nhỏ không bị lừa, bên trong có năm trăm văn tiền đồng và một tờ ngân phiếu, năm trăm văn tiền đồng này chắc là do hai đứa nhỏ cố ý đổi ra.

Nàng mệt mỏi nhìn bà chủ trọ, lấy từ trong túi ra hai trăm văn tiền đồng, bảo Bùi Cảnh Chiêu đưa cho bà ta.

Thấy nàng thật sự cầm đồ lấy tiền, những người vây xem đồng thời hít vào một hơi, từng người nhìn chiếc túi tiền trong tay nàng đều ánh mắt lập lòe.

Bà ta nhận tiền, từ từ đếm từng đồng, vừa đúng hai trăm văn tiền đồng.

“A bà, đủ tiền đúng không?”

Trên khuôn mặt hung tợn của bà ta hơi giãn ra, bà ta xoa xoa số tiền kia, trân quý bỏ vào túi mình: “Đủ đủ, tiểu cô nương nếu đưa tiền sớm, thì đâu ra nhiều chuyện như vậy, cô nương xem làm hai đứa nhỏ sợ hãi như vậy.”

Tuyên Nguyệt Ninh không phản bác chuyện bà ta vừa vào cửa đã đòi bắt hai đứa nhỏ, cố ý nói: “Vậy là tiền thuê nhà của chúng ta đã thanh toán, có phải là có thể ở đến cuối tháng này không?”

Lời nàng ám chỉ mình sẽ không dọn đi, mặt béo của bà ta cười tươi như hoa: “Đương nhiên, đương nhiên, tiểu nương tử là người hiểu chuyện, tất cả đều là hiểu lầm, bà già này chỉ hù dọa các ngươi thôi, sao có thể thật sự muốn bắt bọn nhỏ nhà các ngươi, tháng sau đến ngày ta lại đến thu tiền thuê nhà.”

Nghe bà ta nói tháng sau lại đến thu tiền, Tuyên Nguyệt Ninh mới nhếch miệng cười: “Vậy à, là hiểu lầm thôi, vậy a bà đi thong thả.”

Bà ta không chút lưu luyến quay đầu đi ngay, lúc này đi nhanh hơn lần trước nhiều, sợ Tuyên Nguyệt Ninh lại gọi bà ta lại.

Bà ta có chuẩn bị mà đến, chỉ là bà ta không có con mắt nhìn trước tương lai, không ngờ Tuyên Nguyệt Ninh lại đúng lúc này tỉnh lại, không còn là khuê các nữ tử cái gì cũng không hiểu của kiếp trước, vừa lộ diện đã dùng thân phận quan nhân chèn ép khí thế của bà ta.

Khi bà ta sắp đi, lại bị gọi trở về, cầm đồ vật trả tiền cho bà ta, đánh bà ta một đòn bất ngờ, chỉ có thể nhanh chóng bỏ qua như vậy, xám xịt mà đi.

Viện này vốn không lớn, hai ba bước bà ta đã ra đến cửa, phía sau mấy gã to cao đuổi theo.

Tuyên Nguyệt Ninh hoàn toàn yên lòng, nàng không có thời gian đề phòng bà ta cả ngày, đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt, thuận tiện phá hoại mối quan hệ của bà ta với kẻ đứng sau giở trò, chứ không vì thẹn quá thành giận, bọn họ lại hợp mưu bày kế khác.

“A tỷ thật lợi hại! Nhưng mà chúng ta trộm đem khóa vàng đi cầm đồ, mẫu thân sẽ tức giận lắm?” Hai đứa nhỏ đứng nép bên cạnh nàng, đắc ý nhìn bóng lưng bà chủ trọ, nhưng nghĩ đến Tuyên phu nhân, khuôn mặt nhỏ lại khổ sở.

“Không sao đâu, có a tỷ ở đây, a tỷ sẽ nói với cô mẫu.”

Khóa vàng? Khóa vàng à…

Tuyên Nguyệt Ninh nhìn tờ biên lai cầm đồ trong tay, chớp mắt, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống, nàng sững sờ một chút, ngón tay lau sạch vết nước mắt, vô tình vuốt ve nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải.

Một giọt nước mắt là đủ rồi.

Nàng không nói dối, chiếc khóa vàng ấy, là của nàng.

Là Trịnh gia làm cho nàng một chiếc khóa vàng nhỏ.

Nàng và Trịnh Diệc Tuyết bị ôm nhầm, Tuyên phụ Tuyên mẫu là người đầu tiên phát hiện ra chiếc khóa vàng, biết đứa bé trong ngực không phải con mình, nhưng họ cũng không biết nàng là con nhà ai, liền coi nàng như con ruột mà dốc lòng dạy dỗ, hy vọng con ruột của họ cũng có thể nhận được đủ sự yêu thương.

Khi nàng lên năm tuổi thì cả hai người song song rời bỏ nhân gian, trước khi chết, họ đã nói cho Tuyên phu nhân biết bí mật về chiếc khóa vàng.

Mà Tuyên phu nhân cũng giữ kín bí mật này trong lòng, chưa bao giờ nói với nàng, chỉ trước khi chết mới nói cho Bùi Ngụ Hành.

Tên ngốc Bùi Ngụ Hành này, cũng đưa ra lựa chọn giống như Tuyên phu nhân, hắn thừa hưởng khí khái của Bùi gia, không hề có ý định động đến chiếc khóa vàng này dù chỉ một chút.

Mãi đến khi Trịnh gia tìm tới cửa, hắn lấy ra chiếc khóa vàng được bảo quản hoàn hảo, giúp nàng nhận lại người nhà họ Trịnh, nàng mới biết, thì ra còn có một vật quý giá như chiếc khóa vàng.

Lúc ấy rõ ràng điều kiện khó khăn như vậy, hai người bọn họ ngay cả việc tồn tại cũng đã hao tâm tổn trí, nhưng nếu đem nó đi cầm, thì đã có thể giúp bọn họ không ít việc.

Mà nàng thậm chí còn không có bất kỳ huyết thống nào với hắn, nhưng hắn lại chưa từng bỏ rơi nàng, đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, bóng lưng cô đơn của hắn đứng ở cửa nhìn chiếc xe ngựa chở nàng đi xa.

Không chỉ Bùi Ngụ Hành, mà cả cô mẫu lẫn Tuyên phụ Tuyên mẫu, đều lựa chọn giữ lại chiếc khóa vàng, trả nàng cho cha mẹ ruột, nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất cho nàng, nàng sẽ nhận được sự yêu thương của cha mẹ ruột, sẽ không phải chịu khổ cực cùng họ.

Trong lòng bỗng dưng thiếu đi một mảnh.

Việc Trịnh gia đối xử với nàng như vậy, có lẽ không ai ngờ tới, bây giờ nghĩ lại, nàng gắt gao bám lấy Trịnh gia giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ngoài sự không cam lòng, còn là muốn níu giữ cái “gia” mà Bùi Ngụ Hành và những người thật lòng yêu thương nàng đã cẩn thận che chở tạo dựng cho nàng.

Nếu so sánh với Trịnh gia, không, Trịnh gia không xứng được so sánh với họ!

Chiếc khóa vàng để chứng minh thân phận nàng đã bị cầm đi rồi, sẽ không còn gì để nói nàng là con gái của Trịnh gia nữa, nếu không phải bà chủ trọ ép buộc, nàng nhất định sẽ đem chiếc khóa vàng đó đi nấu chảy.

Nàng xoa đầu Bùi Cảnh Ký, Bùi Cảnh Chiêu không vui, chen một vòng đẩy Bùi Cảnh Ký ra, nàng cũng xoa đầu Bùi Cảnh Chiêu.

Thật lòng thật dạ mỉm cười.

Kiếp này, nàng là Tuyên Nguyệt Ninh, cùng Trịnh gia không còn liên quan.

Nàng, họ Tuyên!

Nàng sẽ ở lại Bùi gia, dùng cả đời này để trả ơn.

“Sao mọi người lại tụ tập ở cửa nhà ta?”

“Bùi, Bùi Lang? Bùi Lang đã về rồi!”

Xoạt một tiếng, cánh cửa đang bị chen chúc xô đẩy lập tức im bặt, những người vây xem lập tức giải tán, ngay cả bà chủ trọ cũng đã dẫn theo đám người của bà ta chạy nhanh đi.

Bùi Ngụ Hành xuất hiện ở ngoài cửa, khoác trên mình chiếc áo bào rộng tay màu xanh lơ thêu trúc chìm, vẻ mặt sáng sủa, khí chất thanh cao như ánh trăng trong thơ, trong veo như nước, khiến ai cũng bị thu hút.

Mùa xuân nở hoa, mùa thu kết trái, thời gian thấm thoắt, đôi môi đỏ khép mở kia, vẫn yêu kiều như trong ký ức.

Nơi thiếu hụt trong lòng, trong phút chốc đã được lấp đầy.

allinvn.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play