Để cho bà ta?
Nói trắng ra là muốn bọn họ bán bọn nhỏ!
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn chỗ cửa, nơi có tiếng ầm ĩ, chỉ thấy đôi long phượng thai chưa cao bằng nửa cánh cửa gỗ, một trái một phải nép sau lưng nhau, dùng hết sức lực nhỏ bé của mình giữ cửa, tranh đấu với những kẻ đang muốn bán chúng đi.
Khổ nỗi thân hình chúng quá nhỏ bé, theo tiếng gõ cửa, thân thể non nớt không ngừng run rẩy.
Mà bên cạnh nàng, một tiếng thở nhợt nhạt vang lên bên tai, duỗi tay nắm lấy bàn tay ẩm ướt kia, hàng mi dài của nàng run rẩy, nước mắt trượt xuống.
Hai đứa nhỏ khỏe mạnh hoạt bát, cô mẫu cũng chưa chết bệnh, thật là quá tốt.
Tuyên Nguyệt Ninh gắng gượng ngồi dậy từ trên giường, nói là giường chẳng bằng nói cái nàng đang nằm chỉ là mấy tấm ván gỗ mục nát ghép lại. Trong phòng chỉ có một cái bàn vuông, đến ghế dựa cũng không có.
Bốn phía vách tường được xây bằng đất vàng, nàng nhớ rõ căn nhà đơn sơ như vậy chỉ có hai gian, mà hai gian này chỉ có thể miễn cưỡng che mưa chắn gió, thế mà bà chủ trọ đòi dùng đôi long phượng thai để trừ nợ!
Bà lão chủ trọ cố ý chọn lúc này đến, chẳng qua là biết Bùi Ngụ Hành đã ra ngoài mời lang y, không có ở nhà, muốn hung hăng dằn mặt bọn họ một phen.
Thân thể nhiễm phong hàn suy yếu hơn nàng tưởng tượng, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn khuỵu xuống.
Nghe thấy tiếng động, long phượng thai đồng loạt quay đầu lại nhìn, Bùi Cảnh Chiêu còn kêu lên một tiếng: "A tỷ, tỷ ngoan đừng xuống giường!"
Nước mắt cô bé đảo quanh trong hốc mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nghe có vẻ không khách khí, nhưng ánh mắt thấp thỏm ngấn lệ lại lập tức đánh trúng trái tim Tuyên Nguyệt Ninh.
Bọn chúng vẫn chỉ là hai đứa trẻ bảy tuổi ngây thơ, huynh trưởng không có ở nhà, mẫu thân và biểu tỷ bệnh nặng sắp chết, chỉ có thể một mình đối mặt với sự đe dọa của kẻ đòi nợ, trong lòng không biết phải sợ hãi và hoảng loạn đến mức nào.
Lúc này thấy nàng tỉnh lại, như tìm được người thân cận, nhưng lại nghĩ đến nàng hiện giờ còn bệnh, nên chỉ có thể tỏ ra hung dữ, muốn cho nàng thấy mình có thể gánh vác được.
Tuyên Nguyệt Ninh khàn khàn giọng nói, giang tay về phía chúng, "Lại đây, đến chỗ a tỷ."
Trên mặt nàng là vẻ kiên định chưa từng có, ánh mắt sâu thẳm, cả người toát ra một cổ khí chất trầm ổn, dù đang quỳ trên mặt đất cũng không thể ảnh hưởng đến khí thế đó.
Tiếng la hét ngoài cửa vẫn không ngừng, cánh cửa gỗ mỏng manh hiển nhiên đã không thể ngăn cản được nữa, "Bà già này tuy già nhưng chưa điếc, nghe thấy tiếng các ngươi nói chuyện rồi, mau mở cửa, không mở, bà già này phá cửa xông vào!"
Miệng bà ta thì gào thét, động tác không ngừng, từ gõ cửa chuyển sang tông cửa, một bộ dạng tuyệt đối không bỏ qua.
Hai đứa nhỏ liếc nhau, quay đầu một trái một phải nhào về phía Tuyên Nguyệt Ninh, nữ tử Bùi Cảnh Chiêu chui đầu vào lòng ngực nàng, giành trước ôm nàng, Bùi Cảnh Ký thì chậm một bước, vì mình là nam hài nên đứng bên cạnh nàng, nắm chặt lấy ống tay áo nàng.
Hai thân hình nhỏ bé áp sát vào nàng, vẫn còn run bần bật.
Tuyên Nguyệt Ninh ôm cả Bùi Cảnh Ký vào lòng, siết chặt chúng, "Đừng sợ, có a tỷ ở đây."
Nàng cười lạnh nhìn cánh cửa gỗ kia, ức hiếp trẻ con thì có bản lĩnh gì, có giỏi sao không dám đối mặt với Bùi Ngụ Hành mà đòi tiền.
"Phanh!"
Không có hai đứa nhỏ giữ cửa, cánh cửa bị bẻ gãy, một thân hình to béo chen vào phòng nhỏ chật hẹp.
Đôi mắt nhỏ xíu bị thịt mỡ ép thành đường chỉ của bà ta, khi nhìn thấy Tuyên Nguyệt Ninh lóe lên vẻ kinh diễm không mang ý tốt.
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất ôm hai đứa nhỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đôi mày lá liễu cong cong như gần như xa, ánh mắt lay động, vì còn nhiễm phong hàn nên trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ ửng hồng bất thường, dưới mắt phải còn có một nốt ruồi đen nhỏ, như điểm xuyến thêm cho mắt.
Tuyên phu nhân bệnh nặng sắp chết, thỉnh thoảng tỉnh lại còn dặn dò Bùi Ngụ Hành ngàn vạn lần phải bảo vệ Tuyên Nguyệt Ninh, khuôn mặt phong tình này của nàng với tình cảnh Bùi gia đang khốn cùng như hiện tại, là họa chứ không phải phúc, vì giờ Bùi gia chỉ sợ không bảo vệ được nàng.
Mặc dù đã chuyển đến đây hơn một tháng, nhưng vẫn là lần đầu tiên Tuyên Nguyệt Ninh nhìn thấy người ngoài.
Bị ánh mắt béo như đang đánh giá hàng hóa nhìn đi nhìn lại, nàng thấy thật ghê tởm, nàng hơi rũ mi mắt xuống, tạo vẻ yếu đuối mong manh khiến người ta thương xót, nhưng trong lòng lại đang cười nhạo.
Bà lão chủ trọ lên tiếng: "Tiểu nương tử, các ngươi cũng cần nói lý lẽ, bà già này chỉ dựa vào tiền thuê nhà để sống, các ngươi không trả tiền, chẳng phải là chặt đứt đường sống của ta sao? Ngươi đưa tiền đây, ta lập tức đi ngay."
Giọng nói to lớn vang dội như muốn làm Tuyên Nguyệt Ninh ù tai, nàng cố hết sức muốn đứng lên, hai đứa nhỏ một trái một phải đỡ nàng, từng bước chậm rãi ra cửa phòng, chỉ mới đi được hai ba bước mà nàng đã toát mồ hôi ướt đẫm cả quần áo.
Dặn Bùi Cảnh Ký đóng cửa phòng lại, đừng đánh thức Tuyên phu nhân, nàng dựa vào khung cửa thở dốc, "Nếu chúng ta không trả được tiền thuê nhà thì sao?"
"Vậy thì để lại đôi long phượng thai này cho bà già!" Bà ta chống nạnh, hung thần ác sát, khiến hai đứa nhỏ sợ hãi trốn sau lưng Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay phải lên đỡ trán, nhưng ngón trỏ lại nhẹ nhàng lướt qua hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ, đây là động tác quen thuộc của nàng khi suy nghĩ.
Trong lòng đã có tính toán, nàng nói: "Chỉ cần bọn nhỏ thôi sao? Nếu dùng ta đổi lấy hai đứa nhỏ thì được không?"
"A tỷ!" Hai đứa nhỏ kinh hãi kêu lên.
Tuyên Nguyệt Ninh lại gắt gao nhìn thẳng bà già kia, chỉ thấy bà ta chần chừ liếc nhìn nàng và hai đứa nhỏ phía sau, vẻ rối rắm hiện rõ trên mặt, không hề che giấu, sau mấy lần thay đổi sắc mặt, cuối cùng dừng lại ở vẻ tiếc nuối.
Cả người thịt mỡ run lên, hai tay chống nạnh, "Nhà ngươi tuổi đã lớn không dễ sai khiến, đâu giống như hai đứa nhóc kia, lớn lên giống nhau như đúc, một cặp long phượng thai như vậy đâu dễ tìm. Đừng nói lời vô nghĩa nữa, không đưa người thì đưa tiền, không lấy được gì thì bà già này tuyệt đối không đi."
Nghe thấy lời này, lòng Tuyên Nguyệt Ninh chìm xuống, những suy nghĩ trong lòng đã thành sự thật, kiếp trước chuyện bị kẻ đòi nợ bức bách cũng đã xảy ra, vẫn là Bùi Ngụ Hành kịp thời trở về mới không để hai đứa nhỏ bị bắt đi.
Nhưng sau lần kinh sợ này, hai đứa nhỏ liên tục bị bệnh nặng bệnh nhẹ, trong nhà lại không có tiền, cuối cùng vẫn chết yểu.
Lúc đó nàng đã có nghi ngờ, bà già này nhất định phải có được hai đứa nhỏ này là do người khác sai khiến, hôm nay thử một lần, quả nhiên là vậy, bằng không sao bà ta lại bỏ qua nàng, một mực khăng khăng đòi bằng được đôi long phượng thai.
Cái gì mà long phượng thai rất hiếm lạ, hài tử còn nhỏ như vậy thì có thể làm được gì, sao có giá trị bằng nàng, một cô nương mười ba tuổi?
Chẳng qua là muốn nhổ cỏ tận gốc, bọn chúng muốn đoạn tuyệt đường sống của Bùi gia, muốn làm thương tổn Bùi gia.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, sắc mặt nàng lạnh xuống, đối phương một lòng một dạ muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, vậy nàng cũng không cần cố kỵ nữa, may mắn ông trời thương xót, cho nàng sống lại một đời, nàng nhất định sẽ không để mưu kế của bọn chúng thành công.
"A bà hà tất phải hung hăng dọa người, hai đứa nhỏ này là bảo bối của chúng ta, thật sự không thể đưa cho bà à, xin hãy thư thả cho chúng tôi mấy ngày được không? Huynh trưởng của ta vốn có tài danh, huynh ấy sẽ không quỵt tiền của a bà đâu."
Lời lẽ hết sức mềm mỏng, nhưng bà chủ trọ vẫn không lay chuyển: "Con nhỏ nhà ngươi được phép làm chủ à? Đừng nhiều lời, nếu không lấy ra được tiền thì mau chóng đưa bọn nhỏ cho ta, đừng có kéo dài thời gian, trời sắp tối rồi, sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm rồi."
Vừa nói xong, bà ta lại tiến đến muốn đoạt lấy bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ sợ hãi liều mạng nép sau lưng nàng, nhưng thân hình Tuyên Nguyệt Ninh gầy yếu, làm sao có thể che chở được chúng, mắt thấy tay bà lão sắp lướt qua nàng để bắt bọn nhỏ.
Tuyên Nguyệt Ninh dùng hết sức lực nắm chặt lấy cổ tay bà ta.
Đôi mắt đen láy trừng lên nhìn bà ta: "Đây là A bà muốn đi nhà giam một chuyến sao?"
Bà chủ trọ hừ một tiếng, không giảm lực đạo: "Ta cũng không phải là kẻ dễ bị dọa, các ngươi không trả được tiền, lấy bọn nhỏ gán nợ là lẽ đương nhiên."
Khóe miệng Tuyên Nguyệt Ninh hơi nhếch lên, cười châm biếm, khiến bà ta càng tức giận, cố tình lúc này nàng lại buông tay ra.
Còn đổ thêm dầu vào lửa nói một câu: "Hai đứa không cần trốn sau lưng ta, ra đây, đứng trước mặt a tỷ, a tỷ muốn xem, a bà có gan chạm vào các ngươi không?"
Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký từ sau lưng nàng nhòm ra, cả hai đứa nhỏ đều cảm thấy a tỷ cũng đáng tin cậy như huynh trưởng, ngoan ngoãn bước ra đứng trước mặt nàng, hai tay giấu sau lưng, nắm chặt lấy vạt áo nàng.
Lúc này đến lượt bà chủ trọ nghi ngờ, cẩn thận lùi về sau một bước, chỉ vào Tuyên Nguyệt Ninh nói: "Con nhỏ nhà ngươi, thật là mồm mép, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay bà già này, đến lúc đó đừng có trách."
"Vậy thì sau này ta sẽ không rơi vào tay a bà, chẳng lẽ a bà không hiểu, ta là thân phận quan nhân?"
Bốn chữ "thân phận quan nhân" thật nhẹ nhàng, khiến bà ta choáng váng đầu óc.
Còn chưa hết, Tuyên Nguyệt Ninh đặt tay lên vai hai đứa nhỏ, nói tiếp: "Chẳng lẽ không ai nhắc nhở a bà, người trong phòng này đều là thân phận quan nhân, muốn cưỡng bức quan nhân tự bán mình làm tiện nhân, a bà thật là gan lớn!"
Giờ khắc này, khí thế được rèn luyện nhiều năm nhờ quản lý hậu trạch Tiêu phủ dồn hết về phía bà ta, nàng dùng ánh mắt khinh miệt đến cực điểm liếc nhìn bà ta, tựa như bà ta là thứ bụi bặm thấp hèn.
Ánh mắt này khiến bà ta bị kích thích, trong lòng phẫn hận, nhưng bản năng lại rụt người lại, chính là ánh mắt này, ánh mắt khinh thường mà đám quan nhân dòng dõi thế gia vọng tộc thường liếc nhìn bọn họ.
Kẻ không ở địa vị cao sẽ không có được.
Bà ta theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, Tuyên Nguyệt Ninh không cho bà ta thời gian thở dốc, ngay sau đó nói: "Nghĩ đến a bà đọc sách ít, ta không ngại nói cho a bà biết, phu quân và quan nhân chỉ có thể tự bán mình, mà bức bách quan nhân thành tiện nhân, kẻ bức bách sẽ bị phạt tù một năm rưỡi."
Vừa dứt lời, nàng nhẹ nhàng đẩy hai đứa nhỏ ra ngoài, đứng thẳng như một cây trúc, "Người của Bùi gia, tuyệt đối không làm nô! Hai đứa nhỏ này a bà cứ việc mang đi, các ngươi chân trước bước ra khỏi cánh cửa này, ta lập tức tới quan phủ tố cáo các ngươi bức ép hai đứa nhỏ Bùi gia bán mình làm tiện nhân! Dù sao ta cũng không còn gì để mất, ta không sợ. Quãng đời còn lại của a bà cứ ở trong tù mà sống đi, ở cái nơi đó, chắc chắn a bà sống không quá một năm rưỡi đâu."
Lời này nói ra đầy khí phách, vẻ mặt xấu xí của bà ta run rẩy, ánh mắt loạn xạ, "Ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi nếu là con nhà quan, còn ở cái nơi rách nát này của ta làm gì."
"Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, a bà, cứ việc thử một lần."
Bà lão đứng tại chỗ thở hổn hển, không dám tiến lên một bước, rõ ràng bà ta chỉ cách Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký một bước chân.
Đại Lạc phân chia đẳng cấp thân phận khắc nghiệt, mọi người bị chia thành ba hạng: quan nhân, phu quân, tiện nhân, ba loại cấp bậc này ngay cả hôn nhân cũng không thể thay đổi, trong đó thân phận quan nhân là cao quý nhất, bọn họ từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, dựa vào gia thế mà thuận buồm xuôi gió.
Bách tính bình thường đều là phu quân, nếu thân khế của mình nằm trong tay quan nhân thì là tiện nhân.
Nô tỳ tiện nhân, là tầng chót của Đại Lạc.
Bùi phụ bị kết tội chém đầu, Tuyên phu nhân liều mạng hòa li mới giữ lại được mạng cho những người còn lại của Bùi gia, thân tịch chưa bị tước đoạt, trong chuyện này chắc chắn có người khác nhúng tay, nhưng cũng đủ để thấy được địa vị cao quý của quan nhân, vì vậy, bà ta không dám đánh cược.
Bà ta nghiến răng, hung tợn trừng mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh: "Quan nhân, quan nhân thuê nhà cũng phải trả tiền, bà già này lại thư thả cho các ngươi mấy ngày, vài ngày nữa ta lại đến, lúc đó nhất định phải trả đủ tiền."
"Đợi đã."
allinvn.net