“Ai u, nàng ta thông minh thế cơ à? Nàng ta làm người khác thích, là ta phải thích nàng ta à? Nhớ lúc trước, ta cũng phải có rượu có thịt, giao tiền bạc làm lễ bái sư, mới được học vẽ. Dựa vào đâu ta phải vô điều kiện dạy nàng ta?”
Tại cửa tiệm trang sức của Tiêu phu nhân, Diêu Tam nương đang hung dữ trừng mắt lườm Tuyên Nguyệt Ninh một cái, giơ tay tức giận quát chưởng quầy: “Mau mau lấy bớt các đơn hàng đi cho ta, nhiều thế này, ta phải vẽ tới bao giờ!”
Chưởng quầy xụ mặt, “Chính vì ngươi vẽ không nổi, mới nói ngươi dạy Thất nương. Cũng là muốn cho ngươi bớt gánh nặng, ngươi không dạy nàng ấy, thì bao giờ nàng ấy mới nhận được đơn hàng? Những đơn hàng này ta đang định đưa nàng ấy vẽ.”
Diêu Tam nương giật lấy xấp đơn hàng trong tay chưởng quầy: “Nàng ta nhận hay không thì có liên quan gì đến ta? Một kẻ chưa biết vẽ, mà ngươi dám giao đơn hàng cho, không sợ làm hỏng bảng hiệu của cửa tiệm à? Có bản lĩnh thì ngươi đi bẩm báo với chủ nhân, bảo bà ấy đuổi ta đi đi.”
“Diêu Tam nương! Ngươi đừng tưởng ngươi biết vẽ mà muốn làm gì thì làm!”
“Ai u, chưởng quầy, ta nào dám? Chẳng qua đơn hàng nhiều quá, ta hoảng nên mới nói vậy thôi. Mà nói chứ, nàng ta có hai con mắt to kia để làm gì? Ta vẽ, nàng ta không biết mà học theo à? Các đơn hàng tới, ta không nhận nữa, giao cho nàng ta, làm vậy là được chứ gì? À mà, đơn hàng hôm qua được trả tiền rồi đó, đừng quên phần ta.”
Tuyên Nguyệt Ninh đứng im lặng ở một bên, đối với việc Diêu Tam nương cố ý nói lời khó nghe hay tranh giành sinh ý với nàng, nàng hoàn toàn không để ý. Theo quy định của cửa hàng, các đơn hàng đã nhận vào tay, cần toàn tâm toàn ý mà vẽ, không được tùy tiện qua loa vài ba nét bút đối phó, vì nếu có chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT