Chư Thanh Ngọc đây là lần đầu tiên đặt chân đến hậu cung.

Tuy ngoài mặt có vẻ tức giận thật, nhưng sâu bên trong y lại mang theo chút hồi hộp. Bản thân không biết nên thể hiện thế nào cho giống một người thường xuyên lui tới nơi này.

Nguyên chủ tuy thu nạp rất nhiều mỹ nhân, nhưng từ nhỏ đã bị trúng độc. Càng lớn, độc tố càng tích tụ trong cơ thể khiến sức khỏe ngày càng suy kiệt. Mỗi ngày lo quốc sự đã mệt mỏi rã rời, lấy đâu thời gian mà quan tâm đến hậu cung. Những mỹ nhân kia dù vào cung rồi cũng chỉ được “sủng hạnh” một lần, sau đó liền bị lạnh nhạt.

Nguyên chủ phải uống thuốc mỗi ngày, ăn uống thì kiêng khem đủ thứ. Người khác ăn sơn hào hải vị, còn y chỉ dám dùng cháo loãng, nước quả.

Người ta có thể chạy nhảy vui vẻ, y chỉ cần đi vài bước đã thấy khó thở.

Không trách nguyên chủ lại dễ nổi giận như vậy, rõ ràng là có cả thiên hạ trong tay, mà cuộc sống chẳng khác gì nhà sư khổ hạnh.

Thậm chí còn thảm hơn cả khổ hạnh tăng. Không có thân thể khỏe mạnh, đến cả nô tài cũng dám lấn lướt. Nguyên chủ chỉ còn cách dùng sự giận dữ để khiến kẻ dưới phải khiếp sợ mà nghe lời.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Sao ngài lại đến nơi này ạ?” Thái giám tổng quản Cao Thu hốt hoảng chạy đến, lập tức hành đại lễ: “Nô tài Cao Thu, tham kiến Bệ hạ!”

“Trẫm chỉ tiện đường đi dạo thôi.” Chư Thanh Ngọc nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, mặt tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì.

Cao Thu là tổng quản thái giám, chức vị nhất phẩm. Dù mới 49 tuổi, nhưng ông ta đã từng hầu hạ ba đời quân vương, lại còn là thái giám thân cận bên cạnh mẫu phi của Chư Thanh Ngọc, là người có khả năng cao nhất từng hạ độc y.

Làm đến vị trí tổng quản thái giám, tất nhiên không phải kẻ đơn giản. Lão cáo già như Cao Thu còn trơn tuột hơn cả lươn, nguyên chủ đã từng phái ám vệ Bảo Long điều tra hai lần mà vẫn không tìm ra được chứng cứ nào xác thực. Nhưng với quyền lực lớn như vậy trong tay, ông ta hoàn toàn có thể gây nên nhiều chuyện động trời. Dù không có bằng chứng, Chư Thanh Ngọc cũng không tin Cao Thu vô tội.

Tuy vậy, tất cả ân oán đó vốn là của nguyên chủ. Còn việc của y bây giờ là thống nhất chín nước.

Chư Thanh Ngọc không tín nhiệm Cao Thu, nên đã lấy lý do tuổi tác để điều ông ta sang huấn luyện tân binh, coi như đuổi nhẹ nhàng. Nếu Cao Thu biết điều thì thôi, còn nếu vẫn còn dám hạ độc y, y sẽ xử lý sạch sẽ.

Giờ thấy Cao Thu luống cuống như vậy, Chư Thanh Ngọc càng thêm nghi ngờ.

Chư Thanh Ngọc đảo mắt nhìn quanh, bỗng phát hiện mấy đứa bé trai ăn mặc rách rưới. Nhìn kỹ, có đứa khoảng mười hai tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ tầm năm sáu. Mấy đứa trẻ gầy gò xanh xao thế này không nên xuất hiện ở một nơi hoa lệ như hoàng cung.

Chư Thanh Ngọc thấy lạ, liền hỏi: “Cao công công, nơi này là chỗ nào?”

Cao Thu thoáng do dự, nhưng rồi vẫn cúi đầu cung kính đáp: “Hồi bẩm Bệ hạ, nơi này là… phòng tịnh thân.”

Chư Thanh Ngọc gật đầu như hiểu ra: “À, chỗ tắm rửa?”

Nghe từ "tịnh thân", y cứ tưởng là chỗ để tắm táp gì đó, nghe có vẻ trong sạch.

“Bệ hạ…” Cao Thu khó xử, bước lại gần hơn rồi hạ giọng nói:
“Phòng tịnh thân… là nơi nam nhân bị thiến để trở thành thái giám.”

Chư Thanh Ngọc sững sờ.

Từ lúc xuyên tới thế giới này, bản thân toàn lo chuyện tiền triều, mải nghĩ đến việc thống nhất thiên hạ nên quên mất rằng thái giám là sản phẩm tàn nhẫn của chế độ phong kiến. Dù cũng có những người sinh ra đã bị khuyết tật tự nguyện vào cung làm thái giám, nhưng số đó rất ít. Phần lớn là trẻ con nghèo bị bán đứt vào cung, sống không nổi mới phải chịu cảnh như vậy.

“Phá bỏ phòng tịnh thân. Từ nay về sau, trong cung không tuyển thêm thái giám.” Chư Thanh Ngọc ra lệnh dứt khoát.

“Hả?” Cao công công kinh hãi, vội hỏi: “Nhưng bệ hạ, vậy… còn ai làm việc?”

Dù gì đây cũng là nơi ở của hoàng đế, từ tiền điện đến hậu điện đâu đâu cũng cần người phục vụ. Chỉ riêng việc quét dọn cũng cần hơn ba mươi thái giám. Dù hiện tại hậu cung có yên ổn hơn thời tiên hoàng, nhưng chuyện bất ngờ thì lúc nào chẳng có, người già về hưu, người bệnh nặng qua đời, đều phải bổ sung.

Nếu dẹp luôn phòng tịnh thân thì về sau trong cung lấy đâu ra thái giám mới?

“Nếu cần người, cứ dùng tạp dịch hoặc thị vệ thay thế. Thiến thái giám tổn âm đức quá, trẫm làm vậy là để cầu phúc cho mình.” Chư Thanh Ngọc thuận miệng nói đại một lý do.

Thái giám vốn là để canh giữ hậu cung, đề phòng phi tần tư thông. Nhưng hậu cung của y thì toàn là Thiên Càn, có nuôi thêm thái giám cũng chẳng được lợi gì.

Cao công công nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn phải vâng lệnh làm theo.

Cao công công lật đật chạy đến, truyền đạt lại lời của Chư Thanh Ngọc cho đội tiểu thái giám kia.

Chư Thanh Ngọc chỉ tiện mắt liếc một cái, lại bắt gặp một ánh mắt đầy thù hận. Đứa bé kia nhận ra ánh nhìn của Chư Thanh Ngọc, vội cúi đầu, giấu đi tia oán hận trong mắt.

Chư Thanh Ngọc khẽ cong môi, cười lạnh.

Xem ra, người muốn lấy mạng mình quả thật không ít. Còn chưa đặt chân vào hậu cung, lại vừa khéo gặp được một kẻ như vậy.

Vì gi.ết y mà sẵn sàng tự thiến vào cung làm thái giám, mối thù này lớn đến mức nào?

Nhưng Chư Thanh Ngọc cũng chẳng để tâm. Làm đế vương, kẻ muốn hại y đâu có thiếu. Huống hồ nguyên chủ đã từng gi.ết vô số người, có kẻ tìm đến báo thù cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, y không phải nguyên chủ. Bản thân cũng không định ngồi chờ ch.ết. Có báo được thù hay không, có gi.ết được y hay không, đều phải xem bản lĩnh mỗi người.

Sợ đi tiếp lại lạc đường, Chư Thanh Ngọc bảo Cao công công dẫn mình vào hậu cung.

Cao công công dù gì cũng là người nhìn Chư Thanh Ngọc lớn lên, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nay nghe bệ hạ cuối cùng cũng buông chuyện triều chính mà bước vào hậu cung, ông ta rất vui mừng, lời nói cũng thêm phần niềm nở.

“Hôm nay thời tiết đẹp, nhóm Địa Khôn đều đang ngắm cảnh du ngoạn ở Ngự Hoa Viên.” Cao công công cúi đầu, nhẹ giọng nói.

“Nhóm Địa Khôn?” Chư Thanh Ngọc cười lạnh. Ở hậu cung của y chỉ có một người thuộc Địa Khôn, lấy đâu ra cái gọi là “nhóm”?

Vừa bước vào Ngự Hoa Viên, Chư Thanh Ngọc đã thấy Tô Dận Hàm- đương kim thừa tướng, phía sau còn có hai thái giám, một người ôm quyển trục, một người cầm bút mực.

Chư Thanh Ngọc cực kỳ không vui. Hậu cung của y thật giống cái chợ, ai cũng có thể vào được sao?

Tô Dận Hàm nhìn thấy Chư Thanh Ngọc thì thoáng sững người, rồi nhanh chóng hành lễ.

Cao công công giữ vẻ mặt bình thản, dường như Tô Dận Hàm xuất hiện tại đây là chuyện hết sức bình thường. Không biết rõ nội tình, Chư Thanh Ngọc chỉ có thể cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Đợi tiễn Tô Dận Hàm đi rồi, y mới nhíu mày hỏi: “Tên Tô thừa tướng kia, sao lại ở đây?”

Cao công công không ngờ Chư Thanh Ngọc lại hỏi như vậy, vội đáp: “Bệ hạ, ngài quên rồi sao? Tô thừa tướng là Hoàng Khanh của ngài, từ nhất phẩm. Vì ngài phát hiện ra thân phận Địa Khôn của hắn, mới triệu vào hậu cung.”

Chư Thanh Ngọc: “……”

Tốt lắm, đây chính là “Địa Khôn” đầu tiên bị nhận nhầm.

Nguyên chủ mù đến cỡ nào mới nghĩ thừa tướng đương triều lại là Địa Khôn?

Địa Khôn tuy giỏi, nhưng đầu óc làm sao sánh được với Thiên Càn? Thừa tướng có thể đấu trí với trăm quan, không một ai địch lại, sao lại là Địa Khôn? Rõ ràng nguyên chủ chỉ mong có thế hệ sau xuất chúng đến phát điên mất rồi. Chư Thanh Ngọc cảm thấy nhức đầu.

Muốn biết Tô Dận Hàm mang theo đống giấy bút kia làm gì, Chư Thanh Ngọc liền đi về phía hắn.

Tại đình hóng mát giữa hồ, Tô Dận Hàm đang trò chuyện vui vẻ cùng hai nam tử khác.

“Hử? Chẳng phải là Liễu thượng thư và Khương tòng quân sao?” Chư Thanh Ngọc nhíu mày. Ba người này tụ hội giữa đình, không phải là âm mưu làm phản đấy chứ?

Cao công công không đáp. Nhưng Chư Thanh Ngọc nhìn vẻ mặt như muốn nói lại thôi của ông ta, trong lòng lập tức thấy không yên: “Hai người kia… cũng là nam phi của trẫm?”

Cao công công gật đầu, dè dặt nói: “Liễu thượng thư là chính tam phẩm Chiêu Hoa. Khương tòng quân là từ tứ phẩm Võ Ngự. Cả hai đều do bệ hạ đích thân sắc phong.”

Chư Thanh Ngọc: “……”

Đúng là nhóm hậu cung “Địa Khôn” gian khổ. Ban ngày làm quan, ban đêm tăng ca hầu hạ đế vương.

Còn chưa kịp nguôi giận, Chư Thanh Ngọc đã thấy một bóng người quen thuộc.

Y giật mình thốt lên: “Hàn tướng quân chẳng phải Thiên Càn sao? Sao cũng có mặt ở đây?”

Hàn Võ Phong là người sở hữu dị tượng “ưng” đặc trưng của Thiên Càn, điều này cả nước ai cũng biết. Không lẽ Hàn Võ Phong dám lừa dối để tiến cung làm nam phi?

Cao công công cũng thấy Hàn Võ Phong, liền giải thích: “Hàn tướng quân đích xác không phải Địa Khôn. Nhưng đệ đệ của ngài ấy là chính nhị phẩm Lương Khanh. Khi trước Hàn tướng quân từng kháng chỉ, không chịu thần phục. Là bệ hạ ngài khai ân, cho phép Hàn tướng quân thường xuyên vào cung thăm đệ đệ, sự việc mới được hóa giải.”

Chư Thanh Ngọc: “……”

Bản thân bỗng nhớ đến việc Bỉnh Hạ từng ba lần bốn lượt khuyên mình thân chinh ra trận, còn tưởng mình thật sự là không thể thiếu ngoài chiến trường.

Bây giờ mới hiểu, Hàn tướng quân chỉ là lo cho đệ đệ mình mà thôi.

Nếu y rời đi, thì sẽ không có chuyện không hay xảy đến với Hàn Lương Khanh.

Bỉnh Hạ thì suốt ngày để ý đến hậu cung của y, lo y không có người nối dõi. Bỉnh Hạ cả đời chinh chiến, bò lên từ một binh lính hèn mọn đến vị trí hiện tại, dĩ nhiên rất quý trọng giang sơn này, là người khao khát nhất việc Càn quốc có thể duy trì hưng thịnh. Tuy Bỉnh Hạ sẽ không hại y, nhưng cũng không hề đứng trên góc độ của y mà suy xét.

Suy nghĩ kỹ lại, Chư Thanh Ngọc mới nhận ra đám quan lại này, không ai thật lòng vì dân vì nước.

Giang sơn của trẫm, nguy rồi.

Tâm trạng rối bời, Chư Thanh Ngọc quay người rời khỏi Ngự Hoa Viên, muốn đi xem nốt nhóm “Địa Khôn” còn lại của mình…

Trong Ngự Hoa Viên. Đúng vào độ thu sang, hoa cúc nở rộ rực rỡ nhất. Bướm thu bay lượn giữa biển hoa, lụa mỏng tung bay, hương hoa lan tỏa khắp nơi, cảnh sắc tựa chốn tiên giới nơi trần thế.

Nhưng... khung cảnh trong mộng với mỹ nhân đùa bướm, hay tiếng cười trong trẻo thì lại hoàn toàn không thấy đâu.

Thay vào đó, một nam tử đập mạnh tay xuống bàn, hét lớn:

“Ba lá thắng lớn! Ha ha ha ha! Mau đưa tiền, đưa tiền đây! Gia gia ta hôm nay vận đỏ ghê gớm! Nào, chơi tiếp, hôm nay ta nhất định phải thắng sạch đến áo lót của các ngươi!”

Chư Thanh Ngọc nghe xong mà chỉ thấy một đầu toàn vạch đen.

Nam tử kia quay lưng về phía y, mặc bộ áo xanh nhạt, vóc dáng cân đối, chân dài vững chắc, xem ra khinh công không tệ. Nhân lúc xào bài, những ngón tay thon dài lén lút tráo bài dưới gầm bàn, cái “ba lá thắng lớn” kia rõ ràng gian lận.

Tên này... tám phần là một tên hái hoa tặc “trai đểu" trong truyền thuyết.

Mà nghĩ đến chuyện hái hoa tặc này có khi chính là tên từng ăn nằm với nguyên chủ, Chư Thanh Ngọc liền cảm thấy nhức đầu, quyết định cứ quan sát thử trước đã.

Ba người còn lại vừa thấy Chư Thanh Ngọc đến gần liền vội đứng dậy hành lễ.

Tên hái hoa tặc tưởng mình thắng bạc làm họ tức giận, liền đưa tay ngăn lại: “Ê ê, đừng đi chứ. Cái bàn này ta nhường cho các ngươi, không lấy tiền nữa là được chứ gì?”

Ba người không đáp, chỉ nghiêm cẩn hành lễ trước mặt Chư Thanh Ngọc.

“Thần là quý khanh Nam Cung Y Li, bái kiến bệ hạ.” Người tên Nam Cung Y Li này trang phục lộng lẫy, mặc áo đỏ tím, chỉ vàng thêu hình hồ ly đang múa, đẹp đẽ quý giá, một đôi mắt đen như bảo thạch phối với bộ y phục, sinh động như hồ ly thật.

Y dung mạo cực kỳ diễm lệ, từng cử chỉ đều mang theo ba phần quyến rũ. Nhất là khi nhìn Chư Thanh Ngọc, ánh mắt long lanh như nước, đầy tình ý mập mờ.

Chư Thanh Ngọc: “……”

Xinh đẹp như vậy, chắc không phải là tên hái hoa tặc kia.

Nhưng cái cách Nam Cung Y Li nhìn y trắng trợn như muốn câu dẫn, cũng không loại trừ khả năng là người từng có ý định... thiến mình.

“Thần là thừa hoa Ngũ Trì, bái kiến bệ hạ.” Ngũ Trì ăn mặc mộc mạc, áo bào màu xanh xám cổ tròn. Trên tay có vết chai mỏng, hẳn là người luyện võ. Dung mạo đoan chính, không quá nổi bật, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng, an toàn.

“Thần là công tử Trọng Thiên Khánh, bái kiến bệ hạ.” Người này mặc áo trắng xanh, thoạt nhìn nho nhã thư sinh, trước chỗ ngồi còn để một cây quạt giấy ra dáng một người văn sĩ thanh tao.

Hai người này có vẻ đáng tin, Chư Thanh Ngọc tạm thời đưa ra phán đoán sơ bộ.

Nhưng hậu cung chắc chắn không chỉ có bốn người này, y phải gặp hết mới có thể loại trừ nguy cơ.

Nghe xong ba người báo danh, tên hái hoa tặc cuối cùng cũng nhận ra chuyện không đơn giản, liền chống tay lên ghế, đảo người một cái, lập tức đứng nghiêm chỉnh hành lễ: “Thần là Phụng nghi Nhậm Dật Vũ, bái kiến bệ hạ.”

Tên này cũng có diện mạo rất bắt mắt. Mày kiếm mắt sáng, khí khái hào hùng, đôi mắt lấp lánh tinh thần tuổi trẻ. Nhưng điệu bộ lại hơi càn quấy, hành động mang vài phần tùy tiện pha chút lém lỉnh, chính là kiểu mà các thiếu nữ trẻ thường mê đắm.

Nhìn qua bốn người trước mặt: một người rực rỡ diễm lệ, một người vững chãi đáng tin, một người ôn nhu văn nhã, một người phóng khoáng tuấn tú.

Nguyên chủ tuy chiêu người loạn xạ vào cung, nhưng phải công nhận đúng là toàn chọn cực phẩm nhân gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play