Đây đúng là một năm xảy ra nhiều chuyện.
Vị quân vương của Càn quốc bị trúng độc suốt nhiều năm, cuối cùng cũng giải được độc, khôi phục sức khỏe. Các lão thần vui mừng, nhân dịp Thất Tịch tổ chức một buổi yến tiệc long trọng để chúc mừng.
Kết quả là, ngay ngày hôm sau Thất Tịch yến, quân vương Càn quốc lại phát bệnh, một bệnh kéo dài suốt bảy ngày.
Ba ngày đầu, quân vương hoàn toàn không rời nổi giường; bốn ngày sau tuy đã có thể bước đi, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, ánh mắt như có gai nhọn, như muốn xuyên thủng tất cả những ai dám nhìn vào. Cả triều đình hoang mang, chẳng ai dám đến gần Chư Thanh Ngọc.
Vì triều chính tồn đọng nhiều năm, quốc khố trống rỗng, nên sau khi hồi phục, Chư Thanh Ngọc buộc phải ngày đêm không nghỉ xử lý đống rối rắm do nguyên chủ để lại.
Năng lực xử lý siêu phàm của Chư Thanh Ngọc khiến người ta phải há hốc mồm, liên tiếp đưa ra các chính sách cải cách dân sinh khiến ai nấy đều sáng mắt. Các lão thần trong triều đều nói: “Quân vương Càn quốc đã khác xưa. Càn quốc chắc chắn sẽ ngày càng thịnh vượng.”
Nhưng chưa đến hai ngày sau tiết Thu Phân, Kha thái y lại đến khám đêm. Ngay trong đêm ấy, Càn quốc tuyên bố quân vương bệnh nặng, hôm sau không thể lâm triều.
Các quan trong triều lập tức nghĩ đến cuộc khám bệnh đêm hôm đó.
Người có mưu đồ muốn tiếp cận Kha thái y để moi tin, nhưng không ngờ Kha Dĩ Nhân đã bị ám vệ của Bảo Long giam giữ từ sớm, hoàn toàn không thể liên hệ.
Trước đây, quân vương Càn quốc từng tàn bạo, xa hoa dâm dật, chẳng được ai yêu quý, bách tính còn cầu mong y sớm ch.ết cho khuất mắt. Nhưng Chư Thanh Ngọc là vị quân vương chính thống cuối cùng của Càn quốc, lại chưa có người kế vị. Nếu y ch.ết đi, Càn quốc chắc chắn sẽ bị chín nước còn lại chia cắt, chiến tranh nổ ra, sinh linh đồ thán, dân chúng rơi vào cảnh lầm than.
Triều đình vốn đã nghi kỵ lẫn nhau, giờ lại càng rối loạn và bất an.
Chư Thanh Ngọc đi tới đi lui trước cửa sổ.
Mặt trời đã lên cao, nắng thu gắt gỏng như thiêu đốt. Nhưng tâm trạng của Chư Thanh Ngọc còn nóng nảy, điên tiết hơn cả nắng ngoài kia. Biết mình mang thai khiến y chỉ muốn phát tiết cơn giận dữ đó ra khắp thiên hạ.
Y không có bệnh, sắc mặt hồng hào, cơ thể khỏe mạnh.
Nhưng chỉ vì chưa điều tra ra manh mối của một chuyện quan trọng, y không thể an tâm mà lên triều.
Chờ đợi suốt một ngày một đêm, cuối cùng Chư Thanh Ngọc cũng đợi được “chim nhỏ” mà mình muốn gặp.
“Tra được chưa?” Vừa thấy một con chim béo trắng muốt đậu xuống bậu cửa sổ, Chư Thanh Ngọc liền vội vã bước tới.
Đây là Càn An Cung, tẩm cung của đế vương Thiên Càn dùng để nghỉ ngơi. Để thuận tiện cho việc trao đổi với hệ thống, Chư Thanh Ngọc đã cho rút hết thái giám và ám vệ xung quanh cung.
Con chim nhỏ mập ú xác nhận bốn phía không có ai nghe lén rồi mới gật đầu.
Con chim này chính là hệ thống của Chư Thanh Ngọc. Hiện giờ nó mang hình dạng một con chim sẻ đuôi dài, lông bạc.
Trong hoàng cung, chim sẻ là loài có khả năng hành động tự do cao nhất, cũng là công cụ trinh sát tốt nhất.
Vì không thích bị hệ thống giám sát suy nghĩ và hành động suốt 24/7, từ khi đến thế giới này, Chư Thanh Ngọc đã lập tức tách hệ thống ra khỏi thân thể. Dù làm vậy có làm suy yếu một phần chức năng của hệ thống, nhưng đổi lại là sự riêng tư tuyệt đối, điều mà y rất trân trọng.
Chỉ tiếc rằng, cái hệ thống này thường xuyên “làm việc riêng”. Ngay ngày Thất Tịch ấy, nó lén ra khỏi cung đi xem náo nhiệt, để rồi y không hiểu sao bị một cẩu nam nhân lạ mặt “gặm cắn” trong lúc đang ở thời kỳ phát tình.
“Bao nhiêu Thiên Càn? Tên cẩu nam nhân kia rốt cuộc là ai?” Vừa nói, Chư Thanh Ngọc vừa nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ hoe như sắp nổ tung, chỉ hận không thể lôi kẻ đó ra lăng trì vạn đoạn.
Y tưởng chỉ bị chó cắn thôi, nghĩ rằng không thừa nhận thì sẽ không có chuyện gì. Ai dè cái “tên cẩu” đó lại để lại trong bụng y một hậu quả to đùng.
Tất cả là do nhận nhiệm vụ quá vội vàng, chưa nắm rõ tình hình gì mà đã bị hệ thống kéo xuyên đến. Đến giới tính của quân vương là Thiên Càn hay là Địa Khôn mà còn chưa làm rõ.
Nhưng giờ không phải lúc đổ lỗi. Chư Thanh Ngọc phải nhanh chóng tìm ra cái tên cẩu nam nhân đó, bắt hắn sống không được, ch.ết cũng chẳng xong!
Con chim nhỏ không trả lời ngay, chỉ chớp chớp mắt, giọng điệu mang theo chút ngập ngừng có nhân tính: “Trong hậu cung có mười bảy gia tộc bị đưa vào danh sách nghi ngờ, mười hai sát thủ từ nước địch, hai tên hái hoa tặc ‘vì kết bạn mà đến’, đều muốn cùng bệ hạ hưởng sương sớm nhân duyên. Ngoài ra còn một kẻ muốn thiến ngài để báo thù.”
Chư Thanh Ngọc nhíu mày: “Ta bảo ngươi điều tra trong cung ai là Thiên Càn, chứ không phải tra ra một đống thứ như thế này!”
Thế giới này có cả đàn ông và phụ nữ. Trong số đàn ông lại chia thành ba loại: nam giới bình thường, Địa Khôn, và Thiên Càn.
Địa Khôn có khả năng mang thai. Bình thường khó có thể phân biệt họ với người khác, nhưng khi đến kỳ phát tình, một trạng thái sinh lý đặc biệt thì họ sẽ mất hoàn toàn khả năng kiểm soát bản thân, chẳng khác gì bị trúng xuân dược, trở nên mặc kệ bị xâm phạm.
Đàn ông bình thường không thể mang thai, cũng không thể khiến Địa Khôn mang thai.
Chỉ có một loại người có thể khiến Địa Khôn mang thai đó là Thiên Càn.
Thiên Càn là “con cưng của trời”. Họ sinh ra đã mạnh mẽ, thông minh hơn người, mưu trí và dũng cảm. Mỗi người trong số họ đều mang trên người một đặc điểm sinh học đặc biệt giống loài thú, có thể thấy rõ hoặc ẩn giấu, đó là dấu hiệu phân biệt Thiên Càn.
Ví dụ: Người mang đặc tính cáo thì khôn khéo, thân hình uyển chuyển, dung mạo nổi bật.
Người mang đặc tính hổ thì sức mạnh kinh người, võ nghệ siêu quần, giỏi cầm quân.
Hàn Võ Phong là một Thiên Càn có đặc tính chim ưng, giỏi quan sát tổng thể, bình tĩnh, vững vàng.
Chư Thanh Ngọc là đàn ông, nhưng lại mang thai, điều này chỉ có thể chứng minh y là Địa Khôn. Và người khiến y mang thai, chắc chắn là một Thiên Càn. Vì vậy, y đã cử hệ thống của mình đi rà soát, điều tra tất cả các Thiên Càn đang ẩn trong cung.
Sau khi trấn tĩnh lại, Chư Thanh Ngọc hỏi đầy nghi hoặc: “32 người này đều là Thiên Càn? Họ đều là thị vệ cận thân sao?”
Những đối tượng như Địa Khôn khác, nữ phi, hay thái giám không có công cụ “phạm tội” nên không được đưa vào diện nghi vấn.
Tiểu chim mập lắc đầu, nói: “Có 10 người trong số đó là Địa Khôn nằm trong diện tình nghi. Một số người kiêm nhiều chức vụ.”
Chư Thanh Ngọc trừng mắt: “Không phải ta chỉ có 11 Địa Khôn trong hậu cung thôi sao?”
Địa Khôn vốn đã hiếm, nhưng một khi sinh con thì đều là long phượng chi tư, trời định là đế vương hoặc tài năng kiệt xuất. Nguyên chủ Chư Thanh Ngọc vì muốn có con ưu tú, đã dốc toàn lực nước nhà để đưa Địa Khôn vào hậu cung.
Ai ngờ, trong số 11 Địa Khôn đó lại có đến 10 người thực chất là Thiên Càn ngụy trang!
Tiểu chim mập ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Không chỉ Địa Khôn đâu, còn có thái giám, thái y, thị vệ cận thân… Qua điều tra sơ bộ, trong mọi góc ngách của cung đều có dấu vết hành động của Thiên Càn. Hiện ta mới chỉ điều tra được trong cung, còn Thất Tịch hôm đó có người ngoài cung vào nữa.”
Người ngoài cung muốn điều tra thì cần nhiều thời gian hơn. Nhưng trong thế giới này không có căn cước công dân, cũng không có internet để truy vết, một khi rời khỏi cung thì chẳng khác nào cá về biển cả, muốn tìm lại là gần như bất khả thi.
“Ta chửi cả họ nhà ngươi!” Chư Thanh Ngọc tức điên, cả người run rẩy.
Chỉ có Thiên Càn mới có thể khiến Địa Khôn mang thai. Mà vì để bảo vệ huyết mạch hoàng tộc, bất cứ Thiên Càn nào vào hậu cung khi chưa có sự cho phép của hoàng đế đều phải xử tử.
Mà giờ đây, một khi điều tra ra thì phát hiện…hậu cung của y lại đầy rẫy Thiên Càn?!
Tưởng mình là vị hoàng đế vĩ đại ngàn đời lưu danh sử sách, ai ngờ thành một tên bị Thiên Càn “chà đạp” hàng loạt.
Tưởng có hậu cung tam thiên mỹ nhân, đêm nào cũng mộng đẹp, ai ngờ thành một Địa Khôn... bị “tịch thu” cả công cụ gây án.
Mà Địa Khôn thì thôi đi, đến kỳ phát tình còn mơ mơ màng màng để mặc cho một tên cẩu nam nhân không rõ lai lịch “hưởng dụng”, giờ lại còn mang thai đứa con của hắn.
“Ta phải đi khỏi đây. Ta muốn lập tức rời khỏi thế giới này.” Chư Thanh Ngọc giận đến không muốn làm gì nữa.
Cái hệ thống ch.ết tiệt này, hại người không ngớt.
“Chủ nhân à, hay là ngài nghĩ lại đi? Ngài có không gian riêng, có hệ thống, có đủ loại đạo cụ, ở thế giới này gần như là vô địch rồi mà.” Tiểu chim mập vội vàng khuyên can.
Nhưng chưa nói dứt câu, đã bị ánh mắt giận dữ của Chư Thanh Ngọc làm cho ngậm miệng.
Chư Thanh Ngọc nheo mắt, nghiến từng chữ: “Ý ngươi là, trong khi ta có không gian, có hệ thống, mà vẫn bị rơi vào kỳ phát tình, bị một tên cẩu nam nhân không rõ danh tính cưỡng ép ‘bảy lần trong một đêm’, rồi mang thai đứa con của hắn, ngươi gọi đó là vô địch thiên hạ !?”
“Chuyện đó…” Tiểu chim mập cứng họng, cụp cánh, không dám nhìn vào mắt y.
Thấy hệ thống lẩn tránh, Chư Thanh Ngọc tức muốn bốc khói, lớn tiếng trách mắng: “Một đêm bảy lần đó! Bảy lần! Ngươi có biết ta phải ăn cháo trắng mấy ngày không? Có biết ta đau đến mấy ngày không? Có biết ta phải gồng mình thế nào mới đi vệ sinh nổi không? Ngươi cái gì cũng không biết, chỉ biết ép ta làm minh quân!”
“Ta biết mà… Ta đang bồi thường cho ngài đây…” Tiểu chim mập cuống quýt bay lại gần Chư Thanh Ngọc, nhưng quá nhỏ nên bị y đẩy lui liên tục bằng một ngón tay.
“Đừng có giả thân thiết! Ngươi bồi thường ta cái gì? Vậy còn đứa con trong bụng ta thì sao?” Chư Thanh Ngọc đau lòng vô cùng, bởi đứa trẻ vô tội kia không hề đáng phải chịu tội.
Y chính là hoàng đế nước Càn, mà hoàng đế thì bắt buộc phải là Thiên Càn. Vậy mà một Thiên Càn như y lại mang thai, nếu chuyện này bị người ngoài biết được, cái ngôi cửu ngũ chí tôn của Chư Thanh Ngọc có thể mất như chơi.
Tiểu chim mập ngập ngừng một lúc, yếu ớt đề nghị: “…Hay là ta giúp ngài xin… tai nạn lao động?”
“…”
Chư Thanh Ngọc tức đến thổ huyết, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Ngài định làm gì đấy?!”Tiểu chim mập bay vội tới bên cạnh.
“Ta muốn dùng ‘biện pháp vật lý’ để quay về." Chư Thanh Ngọc không thể chịu đựng nổi cái kiếp làm hoàng đế nhục nhã này nữa.
“Vậy… còn đứa bé trong bụng thì sao?”Tiểu chim mập lo lắng hỏi.
Chư Thanh Ngọc do dự một chút, rồi nhẫn tâm nói: “Cho nó một hợp đồng lao động, ngươi mang nó theo luôn đi.”
“…Nhưng mà… nó còn chưa ra đời mà…” Tiểu chim mập nhỏ giọng đáp. Đứa bé còn chưa sinh, thì mang kiểu gì?
“Đừng theo ta. Để ta yên tĩnh một mình.” Chư Thanh Ngọc chỉ cần nhìn thấy hệ thống là lại nổi điên. Y mượn lực hai chân, nhảy vọt lên nóc nhà. Dù bị biến thành Địa Khôn, nhưng thân thể vẫn vô cùng cường tráng.
Tiểu chim mập không dám theo lên nữa.
Nó quay lại chỗ cửa sổ, thở dài một hơi đầy nhân tính: “Thai phụ tính tình quả nhiên rất thất thường…”
Đứng trên nóc nhà, Chư Thanh Ngọc nhìn xuống hậu cung trật tự chỉnh tề, trong lòng chỉ thấy từng nơi đều có thể là hang ổ của cẩu nam nhân. Y không tin tên đó “cắn” mình một cái rồi bỏ chạy. Y không tin bản thân mình lại xui xẻo đến mức đó, bị “cẩu tra” cưỡ.ng hiếp xong rồi vứt bỏ.
Càng nghĩ càng tức, mà càng tức thì lại càng muốn… t.ự t.ử.
Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến sinh linh trong bụng, Chư Thanh Ngọc lại không đành lòng.
Chuyện này tựa như rơi vào một cái vòng luẩn quẩn, không có lối thoát.
Suy đi tính lại, Chư Thanh Ngọc quyết định nhảy xuống khỏi mái nhà. Hôm nay, y nhất định phải đích thân đến hậu cung kiểm tra một vòng, biết đâu có thể tìm ra tên cẩu nam nhân kia ngay lập tức.
Vừa mới ra khỏi Càn An Cung, Chư Thanh Ngọc đã phát hiện có người đi theo. Đó là Linh, ám vệ thân cận nhất của y, người thuộc nhóm Bảo Long Ám Vệ.
Linh là người trầm mặc, ít nói, không thừa lời. Hắn giống như một thanh đao nghe lệnh, chỉ đánh khi có lệnh, không sai một chiêu.
Chỉ có lúc này, Chư Thanh Ngọc mới cảm thấy cái tên “Linh” mang lại cảm giác an toàn biết bao, hoàn toàn khác hẳn đám Thiên Càn cẩu nam nhân nhân lúc y đang trong kỳ phát tình mà ra tay vô sỉ.
“Linh.” Chư Thanh Ngọc chỉ muốn nói chuyện với những người ‘không có công cụ phạm tội’.
“Thần có mặt.” Linh ẩn thân trong bóng tối đáp lời, cung kính mà lạnh nhạt. Bảo Long Ám Vệ thường không bao giờ lộ diện.
Chất giọng trầm thấp, từ tính kia… lại làm Chư Thanh Ngọc bất giác nhớ đến tên cẩu nam nhân hôm đó. Y nhíu mày, muốn gạt bỏ mớ phiền não trong lòng: “Ngươi là Thiên Càn sao?”
Linh không hiểu vì sao hoàng đế lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vâng.”
Tất cả những người đủ tư cách làm Bảo Long Ám Vệ đều phải là Thiên Càn. Bởi Thiên Càn có sức mạnh vượt trội, một người có thể địch trăm. Muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hoàng đế, tất nhiên phải chọn những người mạnh nhất.
“Vậy thì ngươi cút đi cho ta. Đồ cẩu nam nhân.” Chư Thanh Ngọc giận tím mặt, quay đầu rảo bước vào hậu cung.
Linh: “……”
Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Danh sách nhân vật:
Nhóm triều đình: Thừa tướng Tô Dận Hàm, Thượng thư Liễu Kha Dương, Tòng quân Khương Giang, Thượng thư Tư Đồ Hạnh, Tướng quân Hàn Võ Phong
Nhóm dân giang hồ: Giáo chủ Nam Cung Y Li, Đại hiệp Ngũ Trì, Họa tiên Trọng Thiên Khánh, Thần trộm Nhậm Dật Vũ
Nhóm ôn nhu: Em trai tướng quân Hàn (Hàn Thư Dung), Độc y Vân Y Y, Cầm sư Văn Âm Thần
Chức vị trong hậu cung: Thái y Kha Dĩ Nhân, Bảo Long Ám Vệ: Linh