Chư Thanh Ngọc không để bốn người kia đứng dậy, chỉ lạnh nhạt liếc tên hái hoa tặc một cái, rồi quay sang hỏi Cao công công bên cạnh: “Phụng nghi là phẩm cấp mấy?”

Cao công công đáp ngay không chần chừ: “Hồi bẩm bệ hạ, tam phẩm ạ.”

Ông ta không hiểu vì sao bệ hạ lại đột ngột hỏi vậy, nhưng vẫn thật thà trả lời.

Chư Thanh Ngọc chau mày. Một tên hái hoa tặc mà cũng được phong đến tam phẩm, xem ra cũng có vài phần bản lĩnh. Y lại hỏi tiếp: “Vậy thấp nhất là phẩm mấy?”

Câu hỏi này khiến Nhậm Dật Vũ cảm thấy chẳng có điềm lành gì sẽ rơi lên đầu mình.

Cao công công thoáng sững người: “Hồi bệ hạ, là cửu phẩm, dành cho con cháu quan lại.”

Chư Thanh Ngọc gật đầu: “Vậy từ nay, người họ Nhậm kia giáng xuống cửu phẩm.”

Nghĩ một chút, lại bổ sung: “Chỗ ở thì phiền phức, cứ giữ nguyên không đổi. Lương bổng hàng tháng và các đãi ngộ khác nhớ chiếu theo phẩm cấp mà cấp phát.”

Hừ, mặc kệ có đúng là hắn từng ‘cắn’ y hay không, nhưng đã dám bước vào hậu cung của mình, thì cứ thế mà chịu tội đi.

Nghe xong lời đó, mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Chư Thanh Ngọc lại liếc hái hoa tặc một cái: “Còn không tạ ơn?”

Nhậm Dật Vũ giật giật khóe miệng, bị giáng chức, lương bổng bị cắt, mà còn phải tạ ơn? Quả thật là tên hôn quân.

Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ loạn việc lớn.

“...Tạ ơn bệ hạ ban ân.” Dù giận sôi máu, hắn vẫn phải nặn ra một nụ cười, nhưng giọng điệu rõ ràng nghiến răng nghiến lợi.

Chư Thanh Ngọc mặt không đổi sắc gật đầu một tiếng, ung dung rời đi cùng Cao công công.

Đặc quyền giai cấp, đúng là... thoải mái thật.

Đợi cho hai người kia khuất hẳn, bốn người mới lần lượt thả lỏng.

“Cái tên hôn quân đó bị làm sao vậy?”Nam Cung Y Li liếc mắt đưa tình, giọng nói mềm mại lười biếng. Hắn không quen đứng lâu, vừa thấy Chư Thanh Ngọc rời đi là cả người như không xương đổ vật xuống ghế.

“Còn sao nữa? Nhìn thấy chúng ta sống quá sung sướng, nên không cam lòng để yên ngày lành của chúng ta.” Nhậm Dật Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống bắt đầu xào bài.

Tên Chư Thanh Ngọc này không hiểu từ đâu chui ra, đã không rõ tình hình hậu cung, lại còn dám phá rối cuộc sống của hắn, còn muốn cắt giảm lương bổng hắn? Thật là xui tận mạng.

“Không phải nghe nói hắn bệnh nặng không thể lên triều sao?” Trọng Thiên Khánh nhẹ nhàng mở chiếc quạt xếp, gió thoảng qua làm tóc mai lay động, càng tăng thêm vẻ công tử như ngọc. Ngay cả động tác xào bài cũng toát lên nét phong nhã.

Ngũ Trì lúc này chợt nhớ đến lời Kha Dĩ Nhân nói trong buổi triều, vừa xào bài vừa hỏi người vẫn đang lười biếng nằm ườn trên ghế không chịu chơi – Nam Cung Y Li: “Có tin gì từ Kha thái y chưa?”

“Ừm. Đêm nay ta sẽ đi xem thử.” Nam Cung Y Li lúc này đang chăm chú ngắm móng tay vừa được tỉa gọn, vẻ mặt hờ hững như thể việc trà trộn vào chỗ ngự y hay ám vệ Bảo Long cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng ba người kia đều gật đầu, rõ ràng rất tin tưởng hắn.

“A, đúng rồi.” Nhậm Dật Vũ bỗng như nhớ ra điều gì.

Khi mọi người còn tưởng hắn sắp nói chuyện gì nghiêm trọng, thì hắn xòe tay ra trước mặt cả bọn, thản nhiên nói: “Đưa tiền, đưa tiền ra đây.”

“Tiền gì cơ?” Ngũ Trì là người cẩn thận, nghe vậy liền nghiêm túc nhớ lại xem mình có khi nào mượn tiền Nhậm Dật Vũ không.

Nhậm Dật Vũ nói tỉnh bơ: “Vừa nãy đấy, một ván 3 vàng. Mau mau đưa tiền!”

Hắn rụt tay về, chuẩn bị sắp lại bài.

Là thần trộm, chỉ cần lướt qua là hắn biết được mặt và hoa văn quân bài. Có điều, ba người còn lại đâu phải hạng xoàng, nên hắn phải cực kỳ khéo léo mới che giấu được chiêu trò của mình.

Ngũ Trì cau mày: “Chẳng phải ngươi nói không cần thu sao?”

Nhậm Dật Vũ giở trò cù nhây: “Vừa nãy ta còn là Phụng nghi, giờ chỉ là quan gia tử. Khi nãy ta còn không thiếu tiền, giờ thì khốn khó tuyệt vọng rồi!”

Chơi bài với nhau đã lâu, ba người kia đều biết hắn thích giở trò. Nhớ tới chuyện bị giáng chức khi không rõ lý do, Nam Cung Y Li là người đầu tiên lấy tiền ra.

Thấy có người trả tiền, hai người còn lại cũng không so đo nữa, lần lượt đưa tiền.

Nhậm Dật Vũ cười hì hì, chắp tay hướng về Nam Cung Y Li: “Không hổ là Giáo chủ đại nhân, tiểu nhân xin đa tạ!”

Sau đó lại quay sang hai người kia, chắp tay tiếp: “Đa tạ Ngũ đại hiệp, đa tạ Trọng họa tiên!”

Ba người liếc hắn một cái, không ai nói gì thêm, chỉ lắc đầu cười cười.

Một thế hệ thần trộm, mà giờ lại lưu lạc đến mức này…

Thời thế thay đổi, đúng là thời thế thay đổi.

Trong cung điện hoa lệ rực rỡ, gió thoảng hương thơm, lời thì thầm như oanh hót, đàn tì bà réo rắt.

Khi nhìn thấy ba người, hai nam một nữ, mỗi người một vẻ: người thì hiền lành, người dịu dàng, người cười duyên duyên; phản ứng đầu tiên của Chư Thanh Ngọc lại là... không thể tin được.

Hậu cung của mình mà lại có người bình thường?!

Thấy y nghi hoặc, Cao công công liền nhanh chóng giới thiệu: “Ngồi một bên đánh đàn là lục phẩm tài tử – Văn Âm Thần. Vị Văn tài nhân này có tài âm nhạc siêu quần, được coi là một trong những bậc thầy hàng đầu trong Mười nước.”

Văn Âm Thần mặc áo trắng tinh khôi, ngồi quỳ ngay ngắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy đàn, biểu cảm thành kính, đong đầy tình cảm. Giai điệu dịu dàng như nước chảy được cất lên từ tay hắn khiến cả không gian trở nên ấm áp, dịu nhẹ.

Hắn có mái tóc dài đen nhánh, mượt mà như suối chảy. Không búi cầu kỳ, chỉ dùng một dải lụa trắng mỏng buộc nhẹ sau lưng để không vướng tầm mắt.

Ánh mắt hắn khi chăm chú nhìn dây đàn, cả người dường như toát ra một thứ ánh sáng rất riêng, khiến Chư Thanh Ngọc không thể rời mắt.

Nghe khúc nhạc du dương, ngửi hương cỏ cây thanh nhã thoang thoảng trong không khí, trong lòng Chư Thanh Ngọc bất giác nảy sinh một ước vọng hiếm hoi, mong người như hắn có thể mãi mãi an ổn như thế, nguyện thế gian này đừng ai phá vỡ sự thuần tịnh ấy.

Cao công công không biết trong đầu bệ hạ đang nghĩ gì, tiếp tục giới thiệu về hai người còn lại, là một nam một nữ đang vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện: “Nam tử kia là đệ đệ của Hàn Tướng quân – Hàn Thư Dung. Năm đó khi chọn vật đoán mệnh, Hàn Tướng quân chọn một thanh kiếm, còn Hàn Lương Khanh – tức Thư Dung – thì chọn một quyển sách. Hàn lão tướng quân liền dựa vào vật đó mà đặt tên: một người theo võ, một người theo văn.”

Cao công công có vẻ rất yêu thích người trẻ tuổi ôn hòa, đọc rộng hiểu sâu như Hàn Thư Dung, nên nói thêm vài lời: “Hàn Lương Khanh năm nay hai mươi tuổi, nhỏ hơn bệ hạ một tuổi, tuổi tác rất phù hợp. Yêu đọc sách, tinh thông thiên văn địa lý, thậm chí từng biên soạn cả binh thư, tên là [Hàn Võ Kiếm Phong], dựa trên kiếm pháp nổi danh của Hàn Tướng quân mà viết nên.”

“Từ nhỏ, Hàn Tướng quân đã theo Lương Khanh đọc sách. Nghe nói Tô Thừa tướng đôi lúc cũng đàm đạo cùng hắn. Nếu không vì xuất thân là Địa Khôn, thân phận bị hạn chế, chắc chắn đã là Thái phó của Thái tử rồi.”

Câu nói cuối cùng của Cao công công rất rõ ràng ngầm nhắc nhở Chư Thanh Ngọc nên tính đến chuyện sinh Thái tử rồi đấy.

Một khúc đàn kết thúc, Chư Thanh Ngọc mới chậm rãi dời mắt khỏi Văn Âm Thần, rồi quay sang nhìn về phía Hàn Thư Dung.

Hàn Thư Dung có khuôn mặt tròn tròn như búp bê, ngũ quan có vài phần giống Hàn Võ Phong, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng và ấm áp, khiến người đối diện dễ có cảm giác thân thiện.

Đôi tay trắng trẻo của y cho thấy từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng qua việc nặng nhọc. Thế nhưng một người được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa như vậy, lại có thể vì một chiếc bánh hoa cúc mà cười đến cong cả mắt, một nụ cười giản dị, rời xa xa hoa, tận hưởng niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống thường ngày.

Đây chắc là Địa Khôn duy nhất trong cung rồi?

Xét đến thái độ luôn căng thẳng và sẵn sàng sống ch.ết vì y của Hàn Võ Phong, cộng thêm dung mạo và khí chất của Hàn Thư Dung, Chư Thanh Ngọc gần như chắc chắn tám chín phần là đúng người.

Cao công công lại chỉ sang người cuối cùng, một nữ tử ăn vận lộng lẫy:
“Vị kia cải trang nữ tử là nhị phẩm Vân Thiếu Khanh, tên Vân Y Y.”

Nghe đến đây, Chư Thanh Ngọc hơi nhíu mày, rõ ràng đây là một vị nam phi lại dùng danh xưng nữ tử.

Cao công công lập tức giải thích: “Vân thiếu khanh cũng là Địa Khôn của bệ hạ. Vì thích nữ trang, từ nhỏ đã luôn cải trang thành nữ tử. Tính cách thì cổ quái lắm mưu mô, xảo trá cũng nhiều. Ai trong cung mà đắc tội y thì đảm bảo rắc rối không dứt.”

Nói đến tính cách vừa nghịch ngợm vừa khó lường này của Vân Y Y, Cao công công vừa giận vừa thương.

Là Tổng quản Thái giám, ông không thiếu lần phải xử lý những chuyện rắc rối trong cung, mà Vân Y Y chính là cội nguồn của đa phần phiền toái ấy.

“Có điều, miệng lưỡi y ngọt ngào, lại biết cách nói chuyện, nên cũng có duyên với người khác. Ngài xem, mỗi lần Hàn Lương Khanh và Vân thiếu khanh ở cạnh nhau là cười rất vui.”

Cao công công vốn yêu mến Hàn Thư Dung, nên cũng bao dung hơn với Vân Y Y, kiểu “yêu ai yêu cả đường đi”.

Chư Thanh Ngọc thì lại nghĩ: Vân Y Y này chắc chắn là biết Hàn Thư Dung được nhiều người nâng niu, nên mới bám lấy không rời.

Hậu cung có Cao công công bảo hộ, tiền triều thì có Hàn Tướng quân và Tô Thừa tướng hậu thuẫn. Mà Tô Dận Hàm lại là từ nhất phẩm hoàng khanh, hiện đang là nam phi có địa vị cao nhất hậu cung.

Với tính cách thông minh lanh lợi như Vân Y Y, đương nhiên hiểu rằng chỉ cần khiến Hàn Thư Dung vui, thì hắn sẽ được sống an nhàn sung sướng trong hậu cung.

Dĩ nhiên, Hàn Thư Dung đọc nhiều sách, bản thân cũng là người hiền lành dễ gần.

Một người thì học rộng hiểu sâu, một người thì lanh lợi biết thời thế, hai người quả là cực kỳ hợp nhau.

Chỉ có điều… Vân Y Y lại có ngoại hình quá giống một nữ tử. Váy áo màu vàng nhạt, ngọc bội leng keng, lời nói tiếng cười trong trẻo như chuông ngân. Nếu không có Cao công công nhấn mạnh rằng hắn là nam, Chư Thanh Ngọc tuyệt đối không nhìn ra được hắn là nam cải nữ trang.

Nhưng hệ thống rõ ràng nói: Địa Khôn chỉ có một người.

Chư Thanh Ngọc đưa mắt nhìn lại, một bên là Hàn Thư Dung, người có dung mạo, khí chất đều phù hợp với Địa Khôn; bên kia là Vân Y Y, còn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân thật. Y nhất thời… rơi vào hoang mang.

“Dung Dung, ngươi xem móng tay ta đẹp không? Là ta dùng hoa phượng tiên nhuộm đó.”

Vân Y Y giơ bàn tay nhỏ xinh với móng đỏ hồng ra trước mặt Hàn Thư Dung, giọng ngọt như mật. Ánh mắt đầy vẻ hồn nhiên, như đang khoe món bảo vật quý giá, mà cũng như muốn được khen ngợi, không hề khiến người ta thấy chán ghét.

Hàn Thư Dung chưa kịp đáp, tiếng đàn liền ngưng bặt.

Văn Âm Thần cau mày nhìn sang Vân Y Y: “Tháng này ngươi còn tiền à?”

Tuy rằng Thiếu khanh là chức tam phẩm, tiền lương không ít. Nhưng Vân Y Y thì nổi danh tiêu xài hoang phí, từ phấn son, xiêm y, giày thêu cho tới đồ chơi mua về chưa đầy hai ngày là chán, đem đi tặng hoặc vứt xó.

Văn Âm Thần và Hàn Thư Dung đều từng nhận vô số “lễ vật” linh tinh do Vân Y Y tặng, từ cửu liên hoàn, bóng cầu đào, đến cả... tã lót cho trẻ con.

Sau này hai người từng khuyên hắn tiết chế, nhưng túi tiền của Vân Y Y như có lỗ, tiền cứ thế mà trôi đi.

Vân Y Y co rụt cổ, nhỏ giọng chống chế nhưng vẫn mạnh miệng: “Chỉ còn chút xíu thôi. Mùa thu tới rồi, không nhuộm ngay thì hoa cũng tàn mất.”

Văn Âm Thần nhíu mày. Tuy nghi ngờ một kẻ không cha không mẹ như hắn vì sao tiêu mãi không hết tiền, nhưng do thân phận nhạy cảm nên không nói gì thêm.

Tiếng đàn lại vang lên, Văn Âm Thần đắm chìm trở lại trong biển âm thanh.

Hàn Thư Dung chăm chú quan sát rồi mỉm cười khen ngợi: “Như măng xuân chấm son, mềm mại như lụa mịn, màu này thật đẹp, rất hợp với làn da trắng của Y Y.”

Vân Y Y lập tức cười rạng rỡ: “Vẫn là Dung Dung biết thưởng thức. Không như ai đó, suốt ngày gảy đàn đến muốn phá cả cầm mà cũng chẳng biết trân trọng cái đẹp trên đời.”

Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt hắn vẫn không kìm được mà liếc nhìn Văn Âm Thần, rõ ràng rất để ý đến phản ứng của người kia.

Chư Thanh Ngọc híp mắt lại.

Màn vừa rồi… rất giống một Địa Khôn đang cố hết sức để thu hút sự chú ý của người mình thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play