Đêm đã khuya, ánh đèn trong ngự thư phòng vẫn sáng rực không tắt.

“Hàn tướng quân, nếu thật sự khai chiến, ngươi tự tin mấy phần thắng?” Chư Thanh Ngọc chau mày, ánh mắt chăm chú dán chặt vào bản đồ sa bàn trước mặt.

“Chỉ có bốn phần.” Hàn Võ Phong, người như tên, dù trong lòng cũng đang trĩu nặng lo âu, nét mặt vẫn không để lộ quá nhiều cảm xúc. Chỉ có thể nhìn thấy chút bất đắc dĩ và áy náy ẩn sâu trong đáy mắt.

“Quá thấp. Bốn phần thì không đủ.” Chư Thanh Ngọc thở dài nặng nề, hai tay chống lên bàn sa bàn, chăm chú quan sát bản đồ trước mặt, nơi lãnh thổ bị chia cắt bởi vô số màu sắc đại diện cho các nước.

Chư Thanh Ngọc vốn là người xuyên không, mang theo hệ thống vào thế giới này, sau đó trở thành hoàng đế của nước Càn.

Nhiệm vụ của y là chăm lo việc nước, thống nhất chín quốc gia, khiến Càn quốc trở thành quốc gia thái bình thịnh trị.

Nếu bản thân không thể hoàn thành nhiệm vụ trong đời này, hệ thống sẽ phán định y thất bại, linh hồn y sẽ bị khóa lại trong thế giới này, vĩnh viễn rơi vào vòng luân hồi.

Thế nhưng, Càn quốc lại là nước yếu nhất trong mười quốc gia, vị trí địa lý cực kỳ bất lợi, quân đội không mạnh bằng phương Bắc, kinh tế không phát triển như vùng duyên hải, tài nguyên động thực vật cũng không phong phú như phương Nam, địa hình lại càng dễ bị tấn công, khó phòng thủ, so với Tây bộ thì kém xa.

Tần quốc thời xưa phải mất hơn 500 năm mới thống nhất lục quốc. Còn y, chỉ là một kẻ phàm nhân, lại phải trong mấy chục năm hoàn thành đại nghiệp thống nhất chín nước?

Nghĩ thôi mà Chư Thanh Ngọc cũng rụng cả một đống tóc.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ xa, người đến rõ ràng đã cố gắng bước nhẹ, nhưng vì mang theo vật nặng trên người nên vẫn phát ra âm thanh trầm đục.

“Bệ hạ, thần đến để khám định kỳ hàng tháng cho ngài.” Kha Dĩ Nhân cúi người hành lễ.

“Đêm hôm rồi còn khám gì nữa? Lui ra đi.” Chư Thanh Ngọc đang bận rộn nghĩ cách thống nhất chín nước, đâu có tâm trí bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Thế nhưng, cơ thể y dường như lại cố tình chống đối. Vừa dứt lời, mắt tối sầm, thân hình loạng choạng, suýt ngã. May mà có Tô Dận Hàm thừa tướng đứng gần đó kịp đỡ lấy, Chư Thanh Ngọc mới không ngã xuống đất mất mặt.

Tô Dận Hàm là người rất giữ lễ quân thần, đợi khi Chư Thanh Ngọc đứng vững, hắn lập tức lùi về giữ đúng khoảng cách.

Với tư cách là thần tử, Tô Dận Hàm cúi đầu cầu khẩn: “Bệ hạ, long thể là quan trọng nhất.”

Những vị thần tử đang tháp tùng cũng lần lượt lên tiếng: “Bệ hạ, xin hãy bảo trọng long thể!”

Kha Dĩ Nhân nhíu chặt mày. Hôm nay hắn đã tới đây đến bảy tám lần, nhưng sáng Chư Thanh Ngọc bận bàn chuyện dân sinh, chiều thảo luận cải cách khoa cử, tối lại lo bố trí quân sự. Mỗi lần đều bị lấy lý do "đang bận" mà đuổi về. Cuối cùng cũng có cơ hội bắt mạch, hắn nhất định phải kiểm tra xem bệ hạ có trúng độc hay không.

“Bệ hạ, xin ngài hãy coi trọng sức khỏe!”Kha Dĩ Nhân quỳ gối xuống đất.

Nhìn thấy các thần tử đều lo lắng đến vậy, Chư Thanh Ngọc cũng đành phải gật đầu đồng ý.

Y hiểu rất rõ, sức khỏe là vốn liếng để làm cách mạng. Nếu đến mạng cũng không còn, thì đại nghiệp thống nhất còn nói gì nữa?

Dù vậy, năm nay Chư Thanh Ngọc mới chỉ ngoài hai mươi, đang ở độ tuổi sung sức nhất. Là hoàng đế, mỗi ngày ăn uống đầy đủ, thức khuya vài đêm cũng chẳng là gì. Bản thân cho rằng cú choáng vừa rồi chẳng qua là vì dạo gần đây thức khuya quá mức, không đáng lo. Vì thế, Chư Thanh Ngọc không cho các thần tử lui ra, chỉ bảo thái y bắt mạch đơn giản cho yên lòng.

Chư Thanh Ngọc ngồi tựa vào ghế, để Kha thái y bắt mạch, trong lòng vẫn chỉ nghĩ đến đại nghiệp thống nhất: “Nếu trẫm cùng Hàn tướng quân thân chinh xuất trận, liệu có thể tăng thêm bao nhiêu phần thắng?”

Vừa nghe hoàng đế muốn đích thân xuất chinh, tất cả mọi người trong phòng đều chấn động, kinh hoảng tột độ…

“Bệ hạ, thần phản đối!” Thừa tướng Tô Dận Hàm lập tức lên tiếng không đồng tình.

Hàn Võ Phong trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Bệ hạ văn võ song toàn, tài năng xuất chúng. Nếu bệ hạ thân chinh ra trận, chắc chắn có thể khích lệ sĩ khí, lấy yếu thắng mạnh, khả năng chiến thắng có thể lên đến bảy phần.”

Nghe đến hai chữ "bảy phần", lòng Chư Thanh Ngọc lập tức dao động.

“Không được!” Tướng quân Bỉnh Hạ lập tức bác bỏ, giọng kiên quyết “Dù có bảy phần thắng, vẫn còn ba phần rủi ro. Nếu long thể của bệ hạ xảy ra chuyện, Càn quốc không còn vua, thiên hạ sẽ đại loạn!”

Nói rồi hắn quay sang chất vấn Hàn Võ Phong, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm: “Hàn tướng quân nhiều lần xúi giục bệ hạ thân chinh, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Lời buộc tội "mưu hại quân vương" chẳng khác nào tội danh tày trời treo lơ lửng trên đầu Hàn Võ Phong. Thế nhưng hắn chẳng hề tỏ ra sợ hãi.

“Thần chẳng qua là trung thực trả lời câu hỏi của bệ hạ. Còn Bỉnh tướng quân, sao lại năm lần bảy lượt ngăn cản bệ hạ hoàn thành đại nghiệp?” Giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường, dù chỉ mới 25 tuổi, Hàn Võ Phong đã như thanh bảo kiếm đã rèn luyện nhiều năm, sắc bén khi rút ra, vững chãi khi tra vỏ.

“Ngươi đừng ngậm máu phun người! Rõ ràng là ngươi cố ý muốn dẫn bệ hạ rời cung!” Bỉnh Hạ nổi giận mắng.

Chúng thần trong thư phòng vì chuyện bệ hạ có nên thân chinh hay không mà tranh cãi ầm ĩ, chia thành hai phe.

Trong khi đó, Kha Dĩ Nhân đã bỏ qua mọi tạp niệm, tập trung toàn bộ vào việc bắt mạch.

Chỉ là… mạch tượng trong tay hắn lại rất kỳ quái: đều đặn, trơn tru, dồn dập như hạt châu lăn trên đĩa ngọc, tuyệt đối không phải loại mạch nên xuất hiện trên người hoàng đế vốn thân thể suy nhược vì công vụ nặng nề như Chư Thanh Ngọc.

Kha Dĩ Nhân không tin vào mắt mình, bèn cẩn thận bắt lại hai, ba lần nữa. Nhưng dù có kiểm tra lại thế nào, mạch tượng vẫn như cũ, sinh động, khỏe mạnh, thậm chí…có phần kỳ lạ.

Trong lòng hắn rối loạn vô cùng.

Hắn từng bị kẻ khác nắm thóp vì từng giúp người đó đầu độc, buộc phải bí mật kiểm tra xem thể chất của bệ hạ có kháng độc hay không. Giờ phút này, hắn lại tình cờ bắt được một điểm bất thường trong mạch tượng, một cơ hội để tự cứu lấy mạng mình.

Nếu tận dụng tốt, hắn không những có thể thoát khỏi bàn tay của kẻ đã ép mình, mà còn được hoàng đế bảo vệ. Nhưng nếu phản bội người kia, một kẻ độc ác lạnh lùng, không màng thế sự thì liệu hắn có toàn mạng không?

Kha Dĩ Nhân rơi vào bế tắc.

“Thái y Kha, ngươi bắt mạch tay trẫm đến tróc cả da rồi. Còn chưa xong à?”Chư Thanh Ngọc mất kiên nhẫn. Thảo luận suốt đêm vẫn chưa ra kế sách, lại còn bị thái y cứ nắm tay mãi không buông, khiến y có chút cáu.

Nghe thấy vậy, các thần tử trong thư phòng đồng loạt nhìn sang Kha Dĩ Nhân. Mặt hắn đỏ bừng như gấc chín.

Kha Dĩ Nhân da trắng, nét mặt ôn hòa, tuy đã 27 tuổi nhưng nhìn chẳng khác gì thiếu niên mười tám. Là đệ tử của danh y, hắn sớm được trọng dụng. Chỉ tiếc tính cách rụt rè, làm việc chậm chạp, công lao không nổi bật, nên mãi chưa thăng tiến.

Nhớ lại lời dạy của sư phụ, Kha Dĩ Nhân hít sâu một hơi rồi quỳ sụp xuống, dõng dạc nói: “Thỉnh bệ hạ lập tức nghỉ ngơi. Long thể của ngài… đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng!”

Lời nói như sét đánh ngang tai, khiến cả thư phòng sững sờ như hóa đá.

“Sao… sao có thể? Bệ hạ mới chỉ mới 21 tuổi thôi mà…”Tướng quân Bỉnh Hạ lẩm bẩm, nói ra nỗi bàng hoàng trong lòng mọi người.

“Bệ hạ, vì xã tắc, vì bá tánh...” Bỉnh Hạ cảm thấy lời nói của mình không đủ trọng lượng, liền quỳ xuống đất.

Bỉnh Hạ đã ngoài bốn mươi, quanh năm dãi nắng dầm mưa, làn da sạm đen, thân hình rắn chắc, đôi bàn tay chai sạn vì luyện võ. Là người trung hậu, trung thành tuyệt đối, và là một trong những thần tử được Chư Thanh Ngọc tin tưởng nhất.

Mọi người đều nghĩ hắn đang cầu xin hoàng đế trị bệnh, ai ngờ hắn lại nghiêm túc cúi đầu nói: “Thỉnh bệ hạ sớm vào hậu cung, sớm ngày sinh hạ long thái tử.”

Nghe vậy, hơn nửa quan viên trong thư phòng… đồng loạt quay đầu nhìn về phía Bỉnh Hạ, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa không rõ ý vị.

“Thôi thôi, các ngươi nói gì linh tinh vậy?”Chư Thanh Ngọc gắt nhẹ “Trẫm rất khỏe, không có vấn đề gì!”

Chư Thanh Ngọc có hệ thống hỗ trợ, y không tin cơ thể mình lại có thể xuất hiện bệnh tật gì nghiêm trọng.

Cho dù Kha thái y thật sự phát hiện ra bệnh gì khó trị, thì cùng lắm cũng chỉ là mấy bệnh mãn tính cổ đại. Dù có khó đến đâu, hệ thống của mình cũng sẽ giúp xử lý sạch sẽ.

Đêm nay, y sẽ tra lại tình trạng cơ thể qua hệ thống, sau đó dùng điểm tích lũy đổi thuốc bổ, ngày mai là lại khỏe như vâm.

Nhìn thấy bệ hạ cứ cố chấp tin tưởng như vậy, Bỉnh Hạ nóng lòng đến mức suýt nữa muốn đập đầu xuống đất: “Bệ hạ! Ngài quên rồi sao? Tháng trước ngài vừa mới phát bệnh mấy ngày! Một tháng rưỡi trước, ngài suýt nữa thì…”

Bỉnh Hạ không dám nói tiếp nữa. Dù gì thì lời như “hoàng đế suýt ch.ết” nói ra là đủ bị chém đầu.

Chư Thanh Ngọc nhíu mày.

Một tháng rưỡi trước, Chư Thanh Ngọc nguyên thân là người đã từng mang bệnh suốt mười sáu năm, cuối cùng đã qua đời. Để ngăn thế giới rơi vào hỗn loạn, sinh linh lầm than, hệ thống vội vã trao nhiệm vụ, đưa Chư Thanh Ngọc mới xuyên vào thân xác người đã ch.ết ấy, giúp ổn định đất nước Càn quốc.

Từ đó, Chư Thanh Ngọc chăm lo việc nước, xử lý triều chính. Còn hệ thống thì âm thầm điều tra nguyên nhân cái ch.ết của nguyên chủ.

Và kết quả tra ra khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Là huyết mạch cuối cùng của họ Chư còn sống, nguyên thân Chư Thanh Ngọc lại bị trúng độc nặng suốt nhiều năm. Độc tố lâu dài nhất thậm chí đã theo y từ trong bụng mẹ. Có lẽ kẻ đầu độc sợ bị lộ nên lượng độc ban đầu rất ít, đủ để y sống sót mà lớn lên.

Nhưng rồi, khi chín nước bên ngoài rình rập như hổ đói, còn nội bộ Càn quốc lại rối ren, nguyên chủ cuối cùng không tránh khỏi bị mưu hại. Nguyên chủ bị hạ nhiều loại kịch độc, và vào một đêm gió đen trăng mờ, đã yểu mệnh.

Nhưng đó là chuyện đã qua. Hiện tại thân thể của y, Chư Thanh Ngọc mới đã hoàn toàn không còn độc.

Còn về mấy ngày bệnh tháng trước? Nhắc lại chuyện mất mặt ấy, Chư Thanh Ngọc vẫn cảm thấy vừa bực vừa xấu hổ. Khi ấy vì nổi giận, bản thân đã đập nát chiếc bàn long án điêu khắc tinh xảo chỉ bằng một đấm, khiến tám tiểu thái giám phải vất vả dọn dẹp từng mảnh. Trên bàn, tấu chương và bút mực rơi vãi đầy đất.

Chứng kiến sức mạnh kinh người ấy, các thần tử trong triều đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất, ánh mắt hoảng hốt, không ai dám lên tiếng.

Chư Thanh Ngọc không còn tâm trạng quan tâm đại nghiệp thống nhất chín nước nữa, khoát tay ra lệnh cho bọn họ lui ra.

Chỉ có Kha Dĩ Nhân là vẫn ở lại, quỳ rạp như một con chim cút run rẩy, vai cũng khẽ rung lên vì sợ hãi. Rõ ràng hắn rất hoảng sợ, nhưng lại có lý do không thể rời đi. Chư Thanh Ngọc liếc hắn một cái, không quan tâm.

Khi các đại thần đã lui ra, thái giám vội vã dâng thức ăn lên.

Dù đã dùng cơm chiều lúc chạng vạng, nhưng giờ trăng đã lên cao, sắp qua giờ Tý, thức ăn ban nãy từ lâu đã tiêu hóa hết.

Chư Thanh Ngọc không quen có người hầu hạ, liền cho mọi người lui xuống. Ăn được vài miếng, cơ thể thấy thoải mái hẳn, y càng tin rằng cơn choáng lúc nãy chỉ là do hạ đường huyết.

Thấy con "chim cút run rẩy" vẫn chưa chịu nói gì, Chư Thanh Ngọc vừa gắp đồ ăn vừa hờ hững hỏi: “Rồi, bệnh gì thì nói ra đi.”

“Bệ hạ, ngài... ngài…” Kha Dĩ Nhân rốt cuộc cũng đợi được cơ hội, nhưng vừa mở miệng đã run lẩy bẩy, chẳng dám nói tiếp vì sợ bị chém đầu.

“Cứ nói, trẫm miễn tội ch.ết cho ngươi.” Chư Thanh Ngọc vừa nói vừa cắn một miếng gà nướng, ăn rất ngon lành.

Thái y là chức nghiệp có tỷ lệ mất mạng cao nhất trong hoàng cung. Nguyên chủ ốm liệt giường nhiều năm, thái y nào chữa không khỏi thì bị chém là chuyện thường niên.

Nghe được lời tha tội, Kha Dĩ Nhân mới dám thở phào. Trước đây hắn không tin vị hoàng đế này, nhưng sau khi bệnh khỏi, cả con người ngài ấy thay đổi hẳn. Nay Chư Thanh Ngọc nói tha, chắc chắn sẽ giữ lời.

Dù vậy, hắn vẫn cúi rạp xuống đất, cung kính đến tột cùng, mới dám mở miệng: “Bệ hạ… ngài… đây là hỉ mạch ạ.”

Chư Thanh Ngọc: “…”

Không nghe thấy phản ứng gì, Kha Dĩ Nhân càng sợ, run rẩy cắn răng nói tiếp: “Bệ hạ… ngài đã mang thai được một tháng rồi.”

Lách cách! Lang cang! Các loại âm thanh vang lên hỗn loạn.

Kha Dĩ Nhân vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu. Hắn nghe thấy tiếng ho khan của Chư Thanh Ngọc, tiếng đồ sứ rơi vỡ, tiếng bước chân gấp gáp của thái giám chạy vào, và cả tiếng ám vệ trên xà nhà vì sốc mà trượt ngã.

Toàn bộ Ngự Thư Phòng rơi vào hỗn loạn.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hỏi : Vì sao lúc Bỉnh Hạ đề nghị hoàng đế đi hậu cung, hơn nửa quan viên đều nhìn qua?

Đáp : Bởi vì... mấy người đó đều là nam phi của hoàng đế đó nha! Hahahaha! Có điều từ khi xuyên tới, Chư Thanh Ngọc chỉ lo quốc sự nên chưa hay biết gì.

P.S: Địa Khôn thì có thể sinh con được mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play