Gần đây Cảnh Tê Trì khá u uất.
Bởi vì liên tiếp mấy tuần Tống Tùng đều từ chối lời mời giải trí cuối tuần của cậu, dù là đá bóng hay chơi game, lý do chỉ có một - dạy kèm cho Trần Hoan Nhĩ.
Cảm giác đó giống như cậu ấy đã thay lòng.
Theo quan điểm của Cảnh Tê Trì, nguồn cơn chính là Trần Hoan Nhĩ xen ngang cướp đi tình cảm.
Hôm đó bố mẹ đều trực đêm, như thường lệ, cậu sang nhà họ Tống ở đơn vị bên cạnh ăn nhờ. Vừa bước vào đã thấy Trần Hoan Nhĩ ngồi ở bàn ăn, cậu ta tức giận cả buổi không nói năng gì.
Làm bác sĩ thì ai cũng phải trực đêm, đặc biệt là gia đình có cả hai vợ chồng đều làm nghề y như nhà họ Tống, hai vợ chồng trùng lịch trực là chuyện thường. Mỗi lần như vậy, con cái sẽ được gửi đến một nhà trong khu tập thể tạm trú, ăn nhờ ở đậu trở thành đặc sản của khu vực nhỏ này.
Năm ngoái Mẹ Cảnh được thăng chức vốn có thể bỏ qua việc này, nhưng bà là người trẻ nhất trong ban lãnh đạo bệnh viện số ba, cộng thêm những năm gần đây bệnh viện tư phát triển mạnh, nhiều bác sĩ lâm sàng chuyển sang nơi khác làm việc, bà liền tình nguyện trực hai ca một tuần để làm gương. Bố Cảnh làm trong ngành cứu hoa, là người đi theo nhiệm vụ, chuông điện thoại thường xuyên vừa reo đã biến mất, Cảnh Tê Trì lớn lên trong môi trường như vậy đã quen và thích nghi.
Nơi cậu ta thường xuyên ở nhất chính là nhà họ Tống, hoặc cùng Tống Tùng được gửi đến nhà một bác sĩ già đã nghỉ hưu trong khu. Về sau, nhiều ông bà từng trông họ không còn gặp lại, có người được con cái đón đi, có người đã về trời, còn họ cũng đã trưởng thành thành những chàng trai có thể sống độc lập.
Tình bạn vững như thành trì như thế làm sao có thể vì một Trần Hoan Nhĩ mà đổ vỡ được?
Nghĩ đến đây, Cảnh Tê Trì liền chất vấn kẻ xen ngang: "Cậu không chê xa à mà đến đây ăn?"
Lần trước bố mẹ Trần đến chơi, cậu ta nhớ mẹ Trần có nói, cô ấy rõ ràng biết nấu mì, không thì còn có thể đến căng tin bệnh viện.
Cái tốt không học, ăn cơm nhà người khác thì rành rọt.
"Khu tập thể có lớn đâu mà xa."
Hôm nay mẹ Tống trở thành người lớn nhất nhà, bà nhanh chóng dùng ngón tay trỏ chạm vào trán cậu ta: "Sao không nói mình ấy, ban ngày học hành không thấy đâu, đến giờ cơm thì xuất hiện đúng giờ."
"Cô Hách, cháu đi đá bóng, cháu cũng..."
"Ban ngày mẹ cháu còn nói với cô, dù là học sinh năng khiếu nhưng môn văn hóa..."
"Cách tiếp khách của cô tuyệt thật đấy."
Cảnh Tê Trì giơ hai tay đầu hàng: "Cháu ăn cơm, ăn cơm được chưa."
Trần Hoan Nhĩ khẽ lẩm bẩm: “Ăn vạ.”
Âm thanh rất nhỏ, chỉ có Tống Tùng ngồi cạnh nghe được, thấy bạn mình chọc không được lại còn bị đáp trả, cậu không nhịn được bật cười.
Tống Tùng không nhớ đã bị cô ấy chọc cười bao nhiêu lần, nhưng cậu nhớ cảm giác về những nụ cười đó. Trần Hoan Nhĩ luôn có thể khiến người khác bất ngờ, từ ý tưởng đến cách nói chuyện, và mỗi lần bất ngờ đó đều trúng tim đen của cậu. Giờ đây cậu hoàn toàn có thể khẳng định, bản thân Trần Hoan Nhĩ và ấn tượng ban đầu cô ấy mang lại là hai thứ hoàn toàn khác biệt.
Cậu sẽ không vạch trần đâu, thật may mắn vì rất ít người biết được mặt khác của cô ấy.
Mẹ Tống trò chuyện với Hoan Nhĩ: "Cô bé đi cùng cháu lần trước, cuối tuần này có đến nữa không?"
"Cậu ấy nói sẽ đến ạ."
Hoan Nhĩ do dự một chút: "Được không ạ, cô Hách?"
Lúc đầu Mẹ Tống không hiểu câu hỏi cuối cùng, đối diện với ánh mắt chân thành của cô bé mới chợt nhận ra, vội vàng đồng ý: "Được, được, được. Lần trước cô thấy cô bé đó thích ăn cam lắm, lát nữa cô mua thêm để sẵn cho các cháu."
Mẹ Tống ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Hoan Nhĩ à, cháu cứ coi ở đây như nhà mình, thoải mái nhất có thể. Sau này mẹ cháu trực ca thì cứ sang đây ăn cơm, tất nhiên là khi nhà có người lớn nhé. Tống Tùng còn không bằng cháu đâu, chẳng mấy khi vào bếp.”
Tống Tùng ra hiệu dừng lại: "Mẹ, thôi được rồi đấy."
Hoan Nhĩ đương nhiên hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của người phụ nữ hiền lành trước mặt, vì vậy cô mỉm cười: "Cô nấu ăn ngon hơn mẹ cháu nhiều."
"Trần Hoan Nhĩ, cậu hơi quá đáng rồi đấy."
Cảnh Tê Trì cười khẩy: "Tớ sẽ mách cô Lệ Na đấy."
Tống Tùng tiếp lời: "Cậu chưa từng làm chuyện này sao."
"Ai là người đã nịnh đến mức bảo mẹ tớ nấu ăn ngon nhất khu tập thể nhỉ?"
"Làm sao giống nhau được, tớ khen từ tận đáy lòng, chân thành đấy!"
Cảnh Tê Trì ăn nhanh, miệng đầy ắp thức ăn nhai nhồm nhoàm: "Cậu gãy tay rồi sao mà vẫn hướng ngoại thế."
Tống Tùng cười, thấy cậu ta ăn như cuốn chiếu liền đẩy cốc nước của mình sang bên cạnh.
Chỉ còn lại một ít nước, Cảnh Tê Trì uống cạn vẫn thấy nghẹn, liền cầm luôn cốc nước trước mặt áp miệng vào.
"Đó là của tớ!"
Hoan Nhĩ muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, đối phương ngửa cổ uống hai ngụm.
Kẻ no nê buông đũa thong thả vươn vai, nhẹ nhàng buông ra ba chữ: "Tớ biết."
Hoan Nhĩ tức giận: "Biết rồi còn uống!"
Cậu ta nhận ra vào khoảnh khắc cầm cốc lên - trước đây những người thường xuyên ăn cùng đa phần là các cậu bé trong khu tập thể, lũ con trai tụ tập giống như một đàn lợn con thi đua tốc độ, không ai có khái niệm về nghi thức bàn ăn. Trần Hoan Nhĩ là người khác giới đầu tiên tham gia lâu dài, lúc này nhu cầu sinh lý vượt xa tốc độ suy nghĩ, Cảnh Tê Trì muốn dừng cũng không kịp, đành làm đến cùng, chọc tức cô ấy một chút cũng được.
"Ai quy định biết rồi thì không được uống?"
Cậu ta cầm bộ đồ ăn đã dùng đứng dậy đi đến bồn rửa, đi ngang qua Trần Hoan Nhĩ rút một tay xoa mạnh lên đỉnh đầu cô: "Kiêu kỳ."
"Tay cậu toàn dầu mỡ!"
Hoan Nhĩ tức đến mức đầu bốc khói, cầm luôn bát đũa cốc nước mình ăn chất hết lên đồ ăn của cậu ta: “Rửa sạch cho tớ!”
"Ai dùng thì người đó rửa."
Cảnh Tê Trì không phục, đẩy mạnh ra ngoài: "Đến đây là phá luật."
Hoan Nhĩ tóm lấy cánh tay cậu ta: "Rửa hay không rửa!"
"Không rửa!"
Hoan Nhĩ dùng sức, tay kia túm luôn tai cậu ta: "Rửa hay không rửa!"
"Đau!"
Cảnh Tê Trì nghiêng đầu kêu lên, mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô gái, sau đó như tìm kiếm sự giúp đỡ liền nhìn về phía mẹ Tống đang dọn dẹp nhà bếp, cuối cùng mặt nhăn nhó đầy oan ức nói với Tống Tùng: "Cô ấy mạnh lắm, tớ không nói dối đâu, cự kỳ đau."
Ba chữ cuối cùng được nhấn mạnh từng từ, biểu cảm khiến người khác thấy thương.
Tống Tùng cười gượng, không nói gì, mẹ Tông quay lưng với họ, vừa lau bếp vừa châm chọc: "Tại cháu kiếm chuyện."
Bà quay đầu lại hỏi: "Có cần thêm cơm không? Mỗi ngày vận động nhiều thì phải ăn nhiều vào."
"Thôi ạ, cháu no quá rồi."
Cảnh Tê Trì dùng khuỷu tay hích Hoan Nhĩ, mặt đầy oán hận: “Rửa, tớ rửa được chưa.”
Hoan Nhĩ đạt được ý nguyện, vỗ nhẹ lên mặt cậu ta như khích lệ: "Lập công chuộc tội, tha cho cậu một lần."
Cảnh Tê Trì mở vòi nước lẩm bẩm: "Nợ cậu còn phải rửa bát cho cậu."
Cậu nhanh chóng rửa xong bát đĩa, cậu ta đặt cốc nước còn nhỏ giọt trước mặt Trần Hoan Nhĩ: "Không đúng, sao cậu mạnh thế. Tống Tùng, cô ấy đánh người mà cậu còn chơi cùng."
"Đừng giả vờ nữa."
Tống Tùng liếc cậu ta một cách buồn cười, sau đó nhìn Hoan Nhĩ: "Đi thôi, tiếp tục."
"Tớ cũng đi."
Cảnh Tê Trì nói rồi bước lên phía trước, quay người chào mẹ Tống trong bếp: "Cô ơi, cháu vào học cùng bọn họ một lát."
Lời vừa dứt, cậu ta ngẩng cao đầu bước vào phòng Tống Tùng trước ánh mắt kinh ngạc của ba người.
Mẹ Tống lắc đầu liên tục: "Hừ, mặt trời mọc đằng tây rồi."
Đương nhiên Cảnh Tê Trì không đến để học.
Cậu đóng chặt cửa phòng, khoanh tay đứng trước mặt hai người: "Tuần trước Kỳ Kỳ cũng đến à?"
Tống Tùng gật đầu: "Ừ."
"Đến cùng Hoan Nhĩ."
"Sao cậu không nói?"
"Cậu cũng không hỏi mà."
Tống Tùng vốn nhanh trí, vừa dứt lời một ý nghĩ chợt lóe lên, lập tức cười phá lên: "À thì ra cậu..."
Người trong cuộc lập tức bịt miệng cậu ta lại: "Tuần sau tớ cũng đến nhé, nhường chỗ cho tớ."
Trần Hoan Nhĩ đang lật sách bài tập, nghe đoạn đối thoại của hai người mà đầu óc quay cuồng, chỉ chú ý đến việc Cảnh Tê Trì cũng muốn tham gia nhóm học thêm, nhíu mày hỏi lại: "Cậu đến làm gì?"
"Học."
Mặt Cảnh Tê Trì đầy chính khí, gõ gõ vào tờ đề thi trên bàn: "Cậu đã tiến bộ rồi, lẽ nào tớ không thể thoát khỏi vị trí cuối cùng?"
Hoan Nhĩ khinh bỉ: “Sao lại phải có loại theo đuổi đó chứ.”
"Đến thì đến đi."
Tống Tùng hiểu rõ tình hình liền đứng ra hòa giải: "Học đi, học là tốt rồi."
Vì vậy khi cuối tuần tiếp theo đến, nhà Tống Tùng trở nên nhộn nhịp khác thường.
Mẹ Tống chuẩn bị bữa trưa từ sớm, chào hỏi bọn trẻ rồi vội vàng kéo chồng ra ngoài. Kỳ Kỳ tưởng người lớn sợ bọn họ ngại ngùng nên cố ý tránh đi, vô cùng ái ngại nói với Tống Tùng: "Làm phiền chú và cô rồi."
"Cậu đừng nghĩ nhiều."
Tống Tùng ôn hòa đáp: "Họ đi đánh mạt chược rồi."
Lúc này Cảnh Tê Trì chỉ vào Hoan Nhĩ: "Cộng thêm mẹ tớ, mẹ cô ấy, bốn người vừa đủ một bàn."
Kỳ Kỳ mở to mắt, "Bố mẹ các cậu đều quen nhau hết sao?"
"Bố mẹ trong khu này ai mà không quen nhau."
Cảnh Tê Trì tỏ ra thờ ơ: “Làm sao có thể vì cậu mà bỏ nhà đi được.”
Trong lòng Tống Tùng hiểu rõ, liếc nhìn cậu ta lắc đầu, rõ ràng ý tốt muốn an ủi nhưng lại phải nói vòng vo chọc tức người khác.
"Tống Tùng, tớ không hiểu chỗ này lắm."
Hoan Nhĩ tập trung vào bài tập vật lý đã nghiên cứu cả ngày hôm qua mà vẫn không hiểu, sách bài tập mở sẵn, bút cầm trên tay: "Cậu giảng cho tớ đi."
Kỳ Kỳ thò đầu qua, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tống Tùng: "Chỗ này tớ cũng chỉ hiểu một nửa."
"Bài tập lớn đều là tổng hợp kiến thức, tốt nhất là nên tổng hợp thông tin từ đề bài trước."
Tống Tùng nhận lấy cây bút từ tay Hoan Nhĩ, ngẩng đầu thấy Cảnh Tê Trì đang thờ ơ nhìn ra cửa sổ liền chỉ tay: "Cậu, lại đây nghe cùng."
Đầu ngón tay cậu dừng lại ở vị trí bên cạnh Kỳ Kỳ.
"Được thôi."
Trong lòng Cảnh Tê Trì mừng thầm nhưng bề ngoài lại tỏ ra miễn cưỡng, lừ đừ di chuyển đến phía sau Kỳ Kỳ, cúi người xuống khiến mặt suýt chạm vào tóc đuôi gà của cô.
Cậu ta lẩm bẩm một câu: "Tóc thật phiền phức."
Tống Tùng bắt đầu giảng giải: "Chỗ này, và đây nữa..."
Bố mẹ Hoan Nhĩ hầu như chưa từng hướng dẫn cô học. Một là vì thành tích của cô ở thời Tứ Thủy luôn vững như núi Thái Sơn, bài vở tất nhiên không cần lo lắng, hai là họ luôn đặt thành tích sau rất nhiều thứ khác, ví dụ như sức khỏe, ví dụ như niềm vui. Trong số ít những chủ đề liên quan đến học tập, có một câu nói của bố khiến cô luôn khắc ghi: Khiến người không hiểu trở nên hiểu rõ, kiến thức mới thực sự được học.
Theo tiêu chuẩn đó đánh giá, Tống Tùng thực sự rất giỏi.
Cậu ấy có một phương pháp tư duy, chia nhỏ tất cả kiến thức thành nguyên nhân và kết quả, vì thế này dẫn đến thế kia; cậu ấy còn có một phương pháp làm bài, đề bài giống như một hạt vũ trụ nổ tung, mỗi câu đều lan tỏa ra những công thức nguyên lý liên quan, tư duy giải bài chỉ là quá trình chọn lọc từ đó. Những điều này là những gì Trần Hoan Nhĩ tổng kết được từ những lần giảng giải của cậu ấy, bởi vì "phương pháp" là một từ rất trừu tượng, giống như đám mây trên trời, nó tồn tại nhưng cũng sẽ biến hóa thành những hình dạng khác nhau trong mắt người khác.
Có lần Hoan Nhĩ hỏi cậu ấy có phải thường xuyên giảng giải cho người khác nên mới rõ ràng như vậy không. Tống Tùng phủ nhận: "Lớp tớ hầu như ai cũng đi học thêm, mọi người không cần người khác giúp."
Lớp nhanh nhất chỉ có hai mươi người, phòng học nằm ở tầng cao nhất, cao hơn cả phòng hiệu trưởng và phòng giáo vụ, ngay cạnh phòng mỹ thuật gần như bỏ không. Tin đồn trong dân gian nói rằng khi tự học, họ có thể tự do di chuyển giữa hai phòng học, nhà trường dành cho tập thể ưu tú này sự tự do lớn nhất.
Tất nhiên khi Kỳ Kỳ xác minh đã nhận được kết luận phủ định.
"Càng truyền càng kỳ lạ."
Tống Tùng đầy bất lực với điều này: "Tự học chắc chắn là trong lớp chứ, nếu không bàn ghế phải di chuyển qua lại. Thỉnh thoảng có ai buồn ngủ sẽ ra ngoài học một lúc, có lẽ vừa gặp lúc phòng mỹ thuật mở cửa nên vào thôi."
Kỳ Kỳ không hiểu: "Nhưng ngoài cậu ra, tớ chưa từng nghe ai phủ nhận."
"Ngoài tớ ra, cậu còn quen ai trong lớp tớ nữa không?"
Không, ngay cả Kỳ Kỳ sinh ra và lớn lên ở đây cũng không.
Tống Tùng cười: "Bình thường thôi. Vì mọi người đều không muốn lãng phí thời gian vào những việc khác, đến sớm về muộn, nên khó gặp nhau lắm."
Lớp nhanh nhất đầy màu sắc huyền thoại, khoác lên mình hào quang vinh quang, lớp nhanh nhất thấy đầu không thấy đuôi, nơi đó chỉ tập hợp một nhóm người nỗ lực hơn mà thôi.
Nhưng Tống Tùng bình thường nhất lại là người đứng đầu trong số đó, Hoan Nhĩ hỏi cậu ấy: "Sao cậu lại khác họ?"
Đi học thêm, có gia sư, đến sớm về muộn.
Cậu ấy đáp: "Tớ nghĩ mình không cần."
Mọi thứ của Tống Tùng đều rõ ràng, từ vở ghi chép, cách giảng giải, tư duy, thậm chí là nhận thức về bản thân và người khác.
Lúc đó Trần Hoan Nhĩ mơ hồ nhận ra điều này, nhưng cô gái mười mấy tuổi không biết sự rõ ràng đó có ý nghĩa gì.
Cô chỉ đi theo bước chân cậu ấy, đập tan từng cái không hiểu. Kỳ thi tháng tiến bộ vài bậc, cuối kỳ thêm vài bậc, kỳ thi tháng lại thêm vài bậc. Giống như kẹo cao su bong bóng cô thích ăn hồi nhỏ, hít một hơi thổi ra, bong bóng sẽ phình to thêm một vòng. Cô không ngừng tích lũy sức mạnh, mong đợi quả bong bóng khổng lồ cuối cùng sẽ nổ tung.
Tên của nó là Thiên Trung.