Sáng sớm, Phó Bằng Tư kiểm tra lại một lượt đồ đạc trong nhà, phát hiện không còn bao nhiêu. Hai người cùng nhau đi siêu thị, mua thêm ít nguyên liệu nấu ăn và vật dụng sinh hoạt rồi về.
Việc nấu cơm, như thường lệ, vẫn do Phó Bằng Tư đảm nhận.
Từ khi trong nhà có thêm một sĩ tử thi đại học, để chăm sóc sức khỏe của Thịnh Minh Trản cho tốt – người còn đang đi học – Phó Bằng Tư đã đặc biệt nghiên cứu kỹ thuật nấu nướng và cách phối hợp dinh dưỡng hợp lý. Kết quả là tay nghề của anh từ mức “ăn được” đã được cải thiện lên thành“ngon miệng”.
Chẳng bao lâu sau, mùi thơm của đồ ăn từ trong phòng bếp bay ra.
Trong nhóm chat lớp, lớp trưởng đã gửi một đường link, thông báo trong nhóm:
【Tuần sau, sẽ có một đội nghiên cứu khoa học đến trường mình để tuyển người tham gia hoạt động khảo sát dã ngoại. Đằng sau nó là một tập đoàn hàng đầu hỗ trợ, các anh chị năm hai, năm ba có rất nhiều người đã đăng ký rồi. 】
【Dù tụi mình chỉ mới năm nhất, nhưng chủ nhiệm khoa cũng khuyến khích chúng ta nên tham gia nhiều hoạt động kiểu này để tích lũy thêm kinh nghiệm, sau này cũng sẽ thuận lợi hơn khi đi thực tập. 】
【Được chọn hay không là chuyện khác, nhưng mọi người cứ mạnh dạn đăng ký nhé.】
【Ai trúng tuyển sẽ được cộng điểm hoạt động ngoại khóa đó nha.】
Thịnh Minh Trản tiện tay mở ra, nhấp vào link xem qua.
Thông báo này là do viện nghiên cứu trực thuộc chính phủ gửi đến. Hạn chót đăng ký là thứ Tư tuần sau. Trong thông tin không ghi rõ thời gian khảo sát và địa điểm cụ thể, chỉ nhắc đến đơn vị tài trợ là Viện Nghiên cứu số Bảy, trực thuộc một tập đoàn công nghệ sinh học hàng đầu.
Bỗng từ trong bếp vang lên âm thanh Thịnh Minh Trản ngẩng đầu, nghe thấy Phó Bằng Tư gọi mình, bèn đặt máy truyền tin xuống, ngoan ngoãn đứng dậy đi ăn cơm.
Trên bàn là mấy món nhà làm như gà xào ớt, cá hấp, sườn chua ngọt, rau xào, và một bát canh đậu phụ trứng nấm.
Thịnh Minh Trản thong thả bước tới.
Vì hôm nay ngủ dậy hơi muộn, nên bữa cơm này xem như là bữa sáng kiêm luôn bữa trưa của cả hai người.
Từ khi bạn trai về, Thịnh Minh Trản cảm thấy mọi thứ vẫn rất ổn.
Phó Bằng Tư rất kiên nhẫn giúp cậu điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt. Ngủ sớm dậy sớm, ăn uống đúng giờ, việc học và luyện tập cũng không lơ là chút nào.
Hai người bình yên trải qua ba ngày nghỉ ngơi cuối tuần.
Sáng thứ Hai.
Phó Bằng Tư dậy trước, vào bếp chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó mới quay lại phòng ngủ, gọi Thịnh Minh Trản dậy.
Thịnh Minh Trản ngủ rất ngoan, khiến người ta không kìm được muốn hôn vài cái. Sáng sớm, anh cũng không có ý định quấn lấy đối phương làm gì, chỉ nhẹ nhàng gọi tên cậu bằng giọng nói dịu dàng.
Thịnh Minh Trản mơ màng đáp một tiếng, nhưng vẫn chưa mở mắt. Phó Bằng Tư đưa tay, kéo cậu từ trong chăn ra, bế thẳng đến phòng tắm rửa mặt.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Thịnh Minh Trản được anh dẫn đi đánh răng rửa mặt.
Đến lúc về phòng ngủ thay quần áo, cậu mới tỉnh táo hẳn, từ từ mở mắt. Thấy Phó Bằng Tư đang nửa ngồi xổm trước mặt mình, cậu liền cúi xuống hôn bạn trai một cái.
Mắt cá chân cậu bị Phó Bằng Tư nhẹ nhàng nắm lấy, đầu ngón tay lướt qua da thịt, khẽ vuốt ve.
Thịnh Minh Trản cảm thấy nhột, hơn nữa lòng bàn tay Phó Bằng Tư lại hơi lạnh, khiến cậu theo bản năng rụt chân lại, nhưng vẫn bị giữ chặt.
Thịnh Minh Trản lí nhí: “Làm gì vậy?”
“Vết sẹo này…” Phó Bằng Tư khẽ hỏi, “Anh định hỏi từ trước rồi, vết thương này từ khi nào vậy?”
Phó Bằng Tư đang nói đến một vết sẹo bên bắp chân Thịnh Minh Trản, kéo dài từ mắt cá lên tận trên đầu gối.
Da cậu vốn dĩ rất trắng, nên vết sẹo ở đó càng nổi bật.
Thịnh Minh Trản liếc nhìn, chẳng để tâm lắm: “Em cũng không rõ, quên mất rồi, có lẽ trước mười tám tuổi đã có.”
Cậu thực sự không nhớ. Trước năm mười tám tuổi, cậu gần như chẳng có ký ức gì.
Thịnh Minh Trản nói thật lòng, nhưng nhìn biểu cảm của bạn trai lúc này, chẳng biết anh nghĩ gì mà lại trông rất đau lòng.
Thịnh Minh Trản ngồi trên mép giường, thấy vậy khựng lại một chút.
Bất chợt, cậu nhẹ nhàng nhấc chân đặt lên đầu gối Phó Bằng Tư làm điểm tựa, rồi cúi người hôn anh một cái, xem như an ủi.
“Giúp em mặc quần áo đi.”
Thịnh Minh Trản vươn tay ra, để mặc cho Phó Bằng Tư giúp mình cài từng chiếc cúc áo một cách ngay ngắn.
Hai người lăn lộn một lúc, Phó Bằng Tư mới bảo: “Rửa tay ăn cơm thôi.”
Ăn xong bữa sáng, Phó Bằng Tư lái xe đưa Thịnh Minh Trản tới trường trước.
Trên đường đi, máy truyền tin của Phó Bằng Tư sáng lên, hình như có tin nhắn mới gửi tới.
Dưới ký túc xá, Phó Bằng Tư mở cốp xe ra, lấy hành lý của Thịnh Minh Trản xuống.
Anh hỏi: “Có cần anh mang lên không?”
Đại học Liên Minh từ thứ Hai đến thứ Năm là ngày học trong tuần. Trường không bắt buộc sinh viên năm nhất phải ở lại ký túc xá, nhưng vẫn sắp xếp phòng cho từng người.
Cuối tuần, Phó Bằng Tư đã thu dọn lại hành lý cho Thịnh Minh Trản, còn mang thêm vài thứ để cậu để lại ký túc xá, phòng khi cần dùng.
Thịnh Minh Trản cúi nhìn vali, lắc đầu: “Không cần đâu, có vài bước chân thôi mà.”
Cậu đứng trên cầu thang, vẫy tay với Phó Bằng Tư: “Lát nữa em phải đi học rồi, anh mau đi làm đi.”
Phó Bằng Tư đáp: “Chiều tan học, anh đến đón em.”
Anh đứng tại chỗ, mắt nhìn theo bóng dáng Thịnh Minh Trản bước vào thang máy ký túc xá, đợi đến khi cửa thang máy khép lại mới xoay người rời đi.
Ký túc xá Đại học Liên Minh có phòng đôi, phòng ba và phòng bốn.
Thịnh Minh Trản may mắn được phân vào phòng đôi. Nhưng khai giảng nửa tháng rồi, cậu vẫn chưa gặp người bạn cùng phòng còn lại.
Thịnh Minh Trản kéo vali bước vào thang máy, trước khi ấn số tầng còn cố nhớ xem mình ở phòng nào.
Lầu chín, phòng 902.
Lúc đứng trước cửa 902, Thịnh Minh Trản chợt phát hiện… cửa phòng đang mở. Dường như người bạn cùng phòng kia của cậu cuối cùng cũng dọn vào rồi.
Cậu kéo hành lý bước tới, tay khẽ gõ lên khung cửa như là một lời thông báo.
Người trong phòng quay lại, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi lên mái tóc vàng óng của cậu ta, trông rất ấm áp. Người này cao khoảng 1m9, ngũ quan cân đối, gương mặt sáng sủa rạng rỡ, đôi mắt kiểu cún con nhìn có chút ngây thơ.
“Chào cậu.”
Thiếu niên thấy Thịnh Minh Trản, vội bước tới hỏi: “Cậu là người còn lại ở phòng 902 à?”
Thịnh Minh Trản kéo vali vào, đáp: “Thịnh Minh Trản, hệ nghiên cứu.”
Thiếu niên nói: “Mình là chó của Tạ Thanh Diễm.”
“Ồ, tên cậu dài ghê.” Thịnh Minh Trản nhìn đôi mắt cún con của thiếu niên, thuận miệng nói, “Mình ở phòng này, nhưng không thường ở đây lắm.”
Nói rồi, cậu chỉ vào căn phòng mình ở, dùng ID của máy truyền tin để mở cửa.
Hai người không nói chuyện thêm nữa.
Thịnh Minh Trản đặt vali xuống, lấy ra sách vở cần cho tiết học hôm nay của hệ nghiên cứu, đeo túi lên rồi ra ngoài đi học.
…
Viện Liên Hợp - Khu Hành Động Đặc Biệt.
Liên Hợp Viện là cơ quan phụ trách trực tiếp các vấn đề phòng vệ quân sự và một phần an ninh chính trị của Khu Thượng Tam, cùng với Viện Nghiên Cứu và Viện Sự Vụ, đều là cơ quan chính phủ thuộc Khu Thượng Tam.
Còn Khu Hành Động Đặc Biệt là một nơi trực thuộc của Viện Liên Hợp nhưng không chịu sự quản lý của viện này.
Từ năm 89, khi đoàn sương mù đầu tiên xuất hiện, đã nhấn chìm một thành phố lớn, gây ra tổn thất nghiêm trọng chưa từng có. Từ thời điểm đó, ba viện lớn của Khu Thượng Tam đã cùng nhau thành lập các tổ chức đặc biệt, chuyên phụ trách xử lý và điều tra những sự kiện bí ẩn liên quan đến các yếu tố phi tự nhiên.
Khu Hành Động Đặc Biệt chính là một trong những tổ chức như vậy.
Phó Bằng Tư từ Đại học Liên Minh đến Khu Hành Động Đặc Biệt thì vừa đúng 9h30 sáng.
Phó Bằng Tư quẹt thẻ thông hành.
Người phụ trách an ninh chào: “Đội trưởng Phó, chào buổi sáng.”
Thang máy từ tầng một lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà.
Trong phòng họp, khi Phó Bằng Tư đến, những người tham gia đã đến gần như đầy đủ.
Chủ đề hội nghị lần này của Khu Hành Động Đặc Biệt là về Sự Kiện Phó Bản “07.02”.
Ngày 2 tháng 7 năm 233, nhiều vụ mất tích đồng loạt xảy ra ở các nơi thuộc Khu Thượng Tam. Qua nhiều cuộc điều tra, tất cả đều cho thấy có liên quan đến các yếu tố phi tự nhiên, các sự kiện liên quan đều được giao cho Khu Hành Động Đặc Biệt để tập trung xử lý.
Hôm đó, một số người của Khu Hành Động Đặc Biệt cũng bị cuốn vào sự kiện bí ẩn này.
Nửa tháng trước, nhờ thông tin từ một nguồn ẩn danh thuộc tổ chức không chính thức, Khu Hành Động Đặc Biệt đã có được những hiểu biết sơ bộ để nắm bắt tình hình về thế giới phó bản.
Mãi đến tuần trước, toàn bộ những người còn sống sót từng bị cuốn vào thế giới phó bản mới lần lượt trở về.
“Hiện giờ, Duy Tự Giả Thời Gian đã đồng ý tham gia đội theo lời mời của chúng ta. Theo anh ta tiết lộ, anh ta nắm được một trong những quy tắc, là khả năng kiểm soát thời điểm mở phó bản tiếp theo của một số ít người.”
“Dựa theo tính đối xứng của quy tắc phó bản, có Duy Tự Giả Thời Gian thì chắc chắn sẽ có Duy Tự Giả Không Gian. Nhưng hiện tại, chúng ta chưa có bất kỳ thông tin nào về Duy Tự Giả Không Gian…”
Vì liên quan đến tương lai của Khu Thượng Tam, cuộc họp kéo dài hơn năm tiếng, đến 3 giờ chiều mới kết thúc.
Có người nói với Phó Bằng Tư: “Đội trưởng Phó, nhớ đến phòng tâm lý làm đánh giá sau nhiệm vụ nhé.”
Khu Hành Động Đặc Biệt có một bộ phận chuyên trách về ổn định tâm lý, chuyên hỗ trợ trấn an và kiểm tra tâm lý cho các nhân viên sau khi hoàn thành những nhiệm vụ đặc biệt.