Thứ Năm tuần trước, sau khi trở về, Phó Bằng Tư không đến Khu Hành Động Đặc Biệt mà về thẳng nhà. Tuy có hơi trái quy định, nhưng việc bị cuốn vào thế giới phó bản vốn dĩ đã là một sự cố ngoài ý muốn.
Trong tình huống đặc biệt, quy định cũng nên có cách chấp hành đặc biệt.
Phó Bằng Tư tính toán thời gian để đón Thịnh Minh Trản, sau sắp xếp xong công việc, anh tranh thủ ghé qua phòng tư vấn tâm lý. Thời gian kiểm tra sau khi hoàn thành nhiệm vụ không dài, chỉ khoảng nửa tiếng thôi.
Nhân viên phụ trách tiếp đón Phó Bằng Tư nhìn báo cáo đánh giá trong tay, nói với anh: “Đội trưởng Phó, bên tôi chỉ còn một hai câu hỏi cuối cùng thôi.”
Nhân viên hỏi: “Tôi nghe nói Đội trưởng Phó có bạn lữ rồi?”
Phó Bằng Tư nghe vậy, ngước mắt nhìn sang.
Nhân viên vội giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chúng tôi cũng không điều tra bạn lữ của anh. Một mối quan hệ bạn lữ tốt đẹp sẽ giúp ích cho sức khỏe tâm lý của đương sự.”
Phó Bằng Tư gật nhẹ: “Đúng vậy.”
Nhân viên nhận ra khi nhắc đến bạn lữ, vẻ mặt Phó Bằng Tư trở nên dịu dàng hơn.
Hắn chưa từng thấy Phó Bằng Tư như thế bao giờ.
Ở Khu Hành Động Đặc Biệt, ấn tượng đầu tiên của mọi người về Phó Bằng Tư là sự xa cách và mạnh mẽ, đối nhân xử thế lạnh nhạt, khó lòng tiếp cận.
Điều này cũng không phải do xuất thân từ gia tộc lớn mang lại cảm giác ưu việt bẩm sinh, mà là bản thân anh vốn đã là con người như vậy.
Mọi người đều ngầm cho rằng Phó Bằng Tư hẳn là người lạnh lùng, không ai ngờ anh lại có bạn lữ.
Nhớ đến Thịnh Minh Trản, khóe môi Phó Bằng Tư khẽ cong lên một nụ cười nhạt: “Tôi đối với em ấy là nhất kiến chung tình.”
…
Phó Bằng Tư gặp Thịnh Minh Trản cách đây một năm.
Ở Khu Hạ Tam, họ gặp mặt nhau trong một sự cố nguy hiểm bất ngờ.
So với Khu Thượng Tam an toàn tự do ở trên mặt đất, thì Khu Hạ Tam nổi tiếng là hỗn loạn.
Trong lúc thực hiện một nhiệm vụ, Phó Bằng Tư đến Khu Hạ Tam và bị thương nặng. Anh tránh được mọi cuộc truy đuổi, nhưng vì mất máu quá nhiều nên đã ngã gục xuống trong một con hẻm vắng.
Thiếu niên xuất hiện vào lúc đó, Phó Bằng Tư tuy đã ngã xuống, nhưng vẫn còn chút ý thức. Anh định ra tay phòng vệ khi có người đến gần, dù ý chí vẫn còn bên cạnh đó sức đã không còn đủ.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, anh nghe thiếu niên lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Thể chất của Phó Bằng Tư vốn rất tốt, cho nên cũng không ngất quá lâu.
Khi tỉnh lại, anh nhận ra xung quanh không còn là con hẻm vắng vẻ kia nữa. Đây là một căn phòng nhỏ khoảng chừng mười mét vuông, đồ đạc trong phòng ít ỏi, đơn giản, mang phong cách cũ kỹ.
Đang quan sát xung quanh thì ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa. Phó Bằng Tư lặng lẽ đứng dậy, ngay khi thiếu niên vừa bước vào, hắn đã lập tức khống chế cậu.
Thiếu niên tủi thân kêu lên: “Đau.”
Phó Bằng Tư cúi mắt xuống, đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia. Ngón tay đang siết vai cậu cũng hơi nới lỏng.
Thiếu niên nói: “Tôi đã cứu anh, còn mang đồ sơ cứu đến cho anh nữa.”
Đôi mắt ấy toát lên vẻ vô tội, lộ chút trách móc, như đang lên án anh chẳng biết lý lẽ.
Quả nhiên, trong tay thiếu niên cầm băng gạc và mấy viên thuốc đen không rõ xuất xứ, không có bất kỳ nhãn hiệu hay thông tin nào. Cậu giơ thuốc lên, thật thà nói: “Thuốc ở đây đều trông như thế này.”
Phó Bằng Tư buông hẳn cậu ra, đưa tay nhận thuốc và gạc, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.” Lúc băng bó, thiếu niên ngồi bên cạnh, chống má nhìn anh, chẳng chớp mắt.
“Anh trông cũng đẹp trai đấy.” Ánh mắt cậu trượt xuống, nghiêm túc nói thêm: “Dáng người cũng tốt nữa.”
Phó Bằng Tư không đáp.
Thiếu niên lại hỏi: “Anh là người Khu Thượng Tam hả?”
Phó Bằng Tư im lặng băng bó vết thương của mình.
Thiếu niên rất nhiệt tình tự giới thiệu: “Tôi là Thịnh Minh Trản, ‘Trản’ trong ‘đèn sáng’, hiện tại độc thân, chưa từng yêu ai.”
Cậu thẳng thắn đến mức chẳng giấu gì, nhưng người đối diện dường như không hiểu gì cả.
Phó Bằng Tư băng xong vết thương ở eo, ngước mắt nhìn Thịnh Minh Trản.
Thịnh Minh Trản hỏi: “Anh là người Khu Thượng Tam, chắc biết nấu ăn đúng không?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Phó Bằng Tư cuối cùng cũng hơi dịu đi, dường như vẫn chưa hiểu rõ giữa việc là người Khu Thượng Tam và biết nấu cơm có liên quan gì đến nhau.
Phó Bằng Tư nói: “Tôi phải đi rồi.”
Thịnh Minh Trản liếc anh, chậm rãi đáp: “Ồ, được thôi.”
Trên gương mặt tinh xảo ấy dường như có chút buồn bã.
Phó Bằng Tư để lại ít tiền, rồi rời đi.
Vết thương của anh lành rất nhanh, có lẽ vì hồi còn thiếu niên từng tham gia thí nghiệm.
Khu Hạ Tam vẫn chìm trong bóng tối, nơi này không phân biệt ngày đêm. Những ánh đèn ảm đạm chiếu sáng các con đường nhỏ, thỉnh thoảng có thể bắt gặp vài bóng đèn đã hỏng, chẳng còn sáng nổi.
Giờ ở Khu Hạ Tam là sáu giờ tối.
Phó Bằng Tư hoàn thành xong nhiệm vụ, liền giao phần việc còn lại cho người khác.
Có người hỏi: “Đội trưởng Phó, giờ anh về Khu Thượng Tam à?”
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Phó Bằng Tư bỗng hiện lên đôi mắt đào hoa xinh đẹp của thiếu niên nọ.
Như bị ma xui quỷ khiến, anh lại quay về con hẻm đó.
Anh men theo con hẻm đi sâu vào trong, ngang qua những dãy nhà thấp bé chật hẹp.
Cuối cùng, Phó Bằng Tư đứng trước cửa phòng Thịnh Minh Trản.
Lúc ấy, ngay cả anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Ngay sau đó, cửa mở ra, để lộ gương mặt hơi ủ rũ của thiếu niên. Cùng với… từ trong phòng truyền ra một mùi khét, thoang thoảng, chẳng dễ ngửi chút nào.
Thấy anh, vẻ mặt Thịnh Minh Trản từ buồn rầu chuyển sang vui mừng: “Anh đến nấu cơm cho tôi à?”
Phó Bằng Tư bị kéo vào phòng, đứng trước bếp nhìn một hồi lâu, im lặng không nói gì.
Nồi cháo bị nấu cháy đen sì vẫn nằm y nguyên trong nồi, trông cứ như có “độc”, chẳng trách cậu hỏi anh có biết nấu ăn không.
Phó Bằng Tư đúng là biết nấu, nhưng trình độ chỉ dừng ở mức ăn được, nhưng vẫn hơn cái nồi cháo đen thui của Thịnh Minh Trản cả ngàn lần.
Anh không nói gì, lẳng lặng dọn dẹp đống hỗn độn trong bếp. Nửa tiếng sau, anh làm cho Thịnh Minh Trản một bữa tối đơn giản.
Ăn xong, Phó Bằng Tư còn giúp cậu rửa bát.
Cuối cùng, anh tháo tạp dề màu hồng nhạt ra, treo ở sau cửa, quay đầu nhìn thiếu niên, nhàn nhạt nói: “Tôi phải đi.”
Thịnh Minh Trản đứng ở cửa, nhìn anh.
Phó Bằng Tư xoay người mở cửa.
Giây tiếp theo, ngón tay ấm áp của thiếu niên khẽ móc lấy bàn tay đang buông bên người anh, hỏi: “Anh có thiếu bạn trai không?”
Chỉ một động tác đơn giản của Thịnh Minh Trản đã khiến Phó Bằng Tư khựng lại. Anh nhận ra giọng mình hơi run: “Cậu thành niên chưa?”
“Ca ca, tôi đã mười tám rồi.”
Thịnh Minh Trản mỉm cười, kề sát lại hôn nhẹ lên má anh, giọng vui vẻ: “Tôi đã thành niên từ lâu lắm rồi.”
Cảm giác mềm mại trên má làm Phó Bằng Tư có chút thất thần.
Nhịp tim dồn dập như vang bên tai anh.
Phó Bằng Tư liếc thiếu niên, rồi đắm chìm vào trong ánh mắt của cậu.
Anh mang cậu về nhà.
Khi Thịnh Minh Trản vào phòng tắm, Phó Bằng Tư mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chợt cảm thấy mọi hành động của mình trong buổi tối hôm nay đều chẳng khác nào một tên nhóc mới lớn, chưa từng trải đời.
Do xuất thân từ gia tộc lớn, anh không thể tin được chuyện mình “nhất kiến chung tình”. Nhưng sự thật là… anh đã từ biệt Thịnh Minh Trản vào buổi sáng nay.
Ranh giới dưới lòng đất khiến họ khó có cơ hội gặp lại, lẽ ra đây chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ, thế mà cuối cùng anh vẫn quay lại chỗ ấy
Anh yêu từ cái nhìn đầu tiên với một người nhỏ hơn mình gần mười tuổi.
Tuy ở xã hội tuổi thọ bình quân tận hai trăm tuổi này, sự chênh lệch gần mười tuổi cũng chẳng đáng kể, nhưng Thịnh Minh Trản quả thật vừa mới thành niên.
Thịnh Minh Trản tắm xong bước ra, gọi anh một tiếng.
Phó Bằng Tư ngước mắt nhìn sang.
Trong nhà anh không có quần áo nào vừa vặn với thiếu niên, nên trước đó, khi Thịnh Minh Trản nói muốn đi tắm, Phó Bằng Tư đã đưa cho cậu một chiếc sơ mi trắng của mình.
Thân hình mảnh khảnh của Thịnh Minh Trản trong chiếc sơ mi rộng thùng thình trông càng nhỏ bé. Vạt áo che quá đùi, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc.
Phó Bằng Tư đứng dậy, yết hầu khẽ động, bước tới cắm máy sấy tóc vào ổ điện, rồi cúi đầu giúp cậu sấy khô mái tóc còn đang nhỏ nước.
Cuối cùng, anh hỏi: “Giờ cậu muốn làm gì?”
“Ca ca.”
Thịnh Minh Trản ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh: “Em nghĩ kỹ rồi, em muốn thi đại học.”
Cậu nắm tay tự cổ vũ chính mình.
Lời nói của Thịnh Minh Trản lập tức biến câu chuyện đêm khuya thành một câu chuyện đầy cảm hứng.
Lúc ấy, vẻ mặt Phó Bằng Tư có chút ngạc nhiên.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại của thiếu niên. Giây phút ấy, chẳng vì điều gì khác, anh chỉ dịu dàng thầm nghĩ trong lòng: Đáng yêu thật.