Ba tháng trước, cũng chính là ngày 2 tháng 7 hôm đó.
Buổi chiều 5 giờ, quy tắc sống lại quét qua toàn thế giới, hơn ngàn người bỗng nhiên biến mất.
Những người mất tích đó bị đưa đến một thế giới khác, nơi họ buộc phải tham gia vào từng phó bản quy tắc kỳ dị. Thế giới ấy vừa tươi đẹp lại vừa quái đản, mỗi phó bản đều ẩn chứa nguy hiểm chết người. Nếu không thể thông quan, cái kết duy nhất chính là—chết.
Họ phải trải qua sinh tử ở thế giới đó, dù có thông quan cũng không thể trở về nhà.
Tiếp theo sau đó là hàng loạt phó bản quy tắc khác.
Cho đến một tháng trước, ở thế giới thực tại, có người vô tình phát hiện ra một phần bí mật của các phó bản—một cách giúp thoát khỏi cảnh sống chết trong đó.
Sau đó, hắn may mắn nhận được một quy tắc, dẫn theo một nhóm người đầu tiên trở về thế giới thực tại.
Ba tháng trôi qua ở ngoài đời thực, nhưng trong thế giới phó bản thì thời gian chẳng bao giờ ngừng nghỉ.
“Chúng ta không phải nhóm duy nhất vượt ải, sau này sẽ còn người khác nữa.” Ngôn Dã nhắc đến chuyện này, giọng vẫn bình thản như thường, “Phó Bằng Tư có năng lực, nhưng… đóa tiểu bạch hoa xinh đẹp kia nếu bị thả vào thế giới phó bản thì chưa chắc.”
Đối diện đáp: “Dã ca, tôi hiểu rồi.”
Máy truyền tin ngay sau đó bị ngắt.
Ngôn Dã khẽ ném món đồ nhỏ trong tay lên không trung. Ánh bạc lóe lên mấy vòng trên cao rồi rơi trở lại vào lòng bàn tay hắn.
Dưới ánh đèn vàng ấm, Ngôn Dã nhìn rõ đồng xu tròn nằm trong lòng bàn tay, mặt trên hiện lên dòng chữ:
【”Nhóm vật phẩm Hữu Dụng” - Đây là một đồng xu đặc biệt】
【Đừng hỏi đồng xu là gì nữa. Nói đơn giản, nó chỉ là... một đồng xu thôi!】
【Khi cần đưa ra lựa chọn khó khăn, chỉ cần ném nó lên, giống như nhờ “Thần Đồng Xu” giúp quyết định. Đừng chần chừ, mặt nào rơi lên trên thì đó chính là đáp án đúng.】
【Nghe nói nếu đồng xu hiện mặt số 1, bạn sẽ gặp may mắn đấy.】
Đây là vật phẩm đặc biệt mà Ngôn Dã nhận được trong một phó bản, và hắn đã mang nó trở lại thế giới thực.
Trong những tình huống nguy hiểm, sử dụng đồng xu này để lựa chọn có thể giúp hắn tránh được kết cục xấu.
Ví dụ như vừa rồi, hắn đã dùng đồng xu này để quyết định:
【Có nên giết Phó Bằng Tư ngay tại đây không?】
Kết quả, đồng xu rơi xuống với mặt có hình bông hoa ngửa lên—điều đó có nghĩa là vận may không đứng về phía hắn. Nếu ra tay lúc này, hắn sẽ gặp bất lợi.
…
Thịnh Minh Trản cảm thấy bạn trai mình chẳng có vấn đề gì.
Cậu đã quan sát, bạn trai vẫn có bóng.
Sau ba tháng mất tích, bạn trai vẫn rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn trước, khiến cậu không ít lần bị "hành" đến phát khóc.
Trên người bạn trai như có nguồn tinh lực vô tận.
Chỉ là…
Khi Phó Bằng Tư ôm cậu, cơ thể anh dường như lạnh hơn một chút.
Nhưng không sao, cậu có thể sưởi ấm cho anh.
7 giờ sáng, ánh trăng đúng giờ tắt đi.
Mặt trời bật sáng, tỏa ánh nắng ấm áp xuống khu thượng tam.
Hôm nay là thứ Sáu, ngày nghỉ trong tuần.
Khi Phó Bằng Tư rời giường, Thịnh Minh Trản vẫn còn đang ngủ say.
Trong cơn mơ màng, cậu như nhớ ra điều gì đó, lông mi khẽ run, chuẩn xác nắm lấy tay Phó Bằng Tư.
Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh.
Phó Bằng Tư ngồi lại mép giường, nhìn người đang mơ ngủ, dịu giọng: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Thế là Thịnh Minh Trản lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Phó Bằng Tư dọn dẹp lại căn nhà tối qua bị làm cho lộn xộn.
Thịnh Minh Trản ngủ một mạch đến tận giữa trưa, khi tỉnh lại đã là mười giờ sáng. Cậu lười biếng bò dậy, mò mẫm vào phòng tắm rửa mặt.
Nửa phút sau, nghe tiếng động, Phó Bằng Tư từ thư phòng bước ra, đứng ở cửa nhìn cậu.
Thịnh Minh Trản ngậm nước súc miệng, giơ tay lên, giọng đầy mơ hồ: “Đây là gì?”
Phó Bằng Tư nhìn về phía bàn tay mà Thịnh Minh Trản vừa duỗi lại, ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay mang theo chút hồng nhạt xinh đẹp. Anh mở miệng nói:“Đây là một chiếc nhẫn.”
Thịnh Minh Trản vừa tỉnh đã chú ý đến nó. Không biết từ lúc nào, ngón trỏ của cậu bị đeo một chiếc nhẫn.
“Là quà anh mang về từ chuyến công tác lần này à?”
“Ừ, là quà.”
Thịnh Minh Trản chưa bao giờ hỏi về công việc của bạn trai, chỉ cần biết anh sẽ chăm sóc cậu thật tốt là đủ. Dù sao đó cũng là mong muốn ban đầu khi cậu tìm một người bạn trai.
Thịnh Minh Trản tiện tay đặt ly súc miệng xuống, rũ mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Nhẫn có màu bạc, bề mặt không có hoa văn gì, nhưng dưới ánh sáng lại lấp lánh như có một lớp ánh quang mờ ảo chảy bên trong, toát lên vẻ bí ẩn khó đoán.
Thịnh Minh Trản đổi chiếc nhẫn từ ngón trỏ đưa sang ngón giữa, trông vừa khít hoàn hảo.
Bạn trai đôi khi có gu thẩm mỹ không giống mình, cậu cảm thấy đeo ở đây mới là vị trí hợp lý.
Phó Bằng Tư bước vào, đặt lại chiếc cốc cậu vừa để lung tung, sắp xếp lại gọn gàng cạnh ly của mình.
Chiếc nhẫn kia là vật phẩm quy tắc mà anh mang về từ một thế giới phó bản, cho nên Phó Bằng Tư có thể nhìn thấy được quy tắc trên chiếc nhẫn:
【”Nhóm vật phẩm Hữu dụng" - Đây là một chiếc nhẫn thần thánh. 】
【 Đừng hỏi nhẫn là gì, đến trẻ con sáu tuổi cũng biết đó là biểu tượng của tình yêu. 】
【 Khi một bạn tìm được người mà mình muốn gắn bó cả đời, thông thường sẽ lựa chọn dùng nhẫn để cầu hôn. Nó biểu thị cho tình yêu của bạn, vì vậy khi bạn đeo nhẫn cho người bạn yêu, tình yêu sẽ bảo hộ người ấy. 】
【 Nghe nói, sau khi đeo nhẫn còn phải hôn người yêu mình nha~ 】
Phó Bằng Tư từ phía sau nhẹ nhàng tiến lại gần, vươn tay ôm chặt lấy Thịnh Minh Trản.
Thịnh Minh Trản nhìn qua gương thấy động tác của anh, khẽ chớp mắt. Cậu tự giác xoay người rồi chui vào trong lòng anh, chủ động hôn lên khóe môi của người trước mặt.
Cả hai trao nhau một nụ hôn dịu dàng, mang theo hương vị ngọt ngào—là mùi nước súc miệng mà Thịnh Minh Trản vừa dùng, loại mà hai người cùng nhau chọn khi đi siêu thị trước đây.
Nụ hôn kéo dài đến mức Thịnh Minh Trản suýt quên cả cách thở. May mà hai người kịp tách ra trước khi mọi thứ đi xa hơn.
Phó Bằng Tư cúi đầu, thấy trong đôi mắt đen láy kia phủ một tầng sương ẩm, khóe mắt còn vương chút ửng đỏ. Anh không kìm được vươn tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đuôi mắt ấy.
Phó Bằng Tư hỏi: “Có muốn đi siêu thị không?”
“Muốn.” Thịnh Minh Trản gật đầu chắc chắn, “Ba tháng rồi chúng ta chưa đi siêu thị.”
Từ khi ở bên Thịnh Minh Trản, Phó Bằng Tư phát hiện cậu rất thích cùng anh đi siêu thị.
Khi hắn hỏi lý do, Thịnh Minh Trản luôn hơi nheo mắt lại, trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ lười biếng đang nằm phơi nắng vào ban ngày, sau đó khẽ cười trả lời:“Bởi vì rất khó có cơ hội.”
Nhắc đến đi siêu thị, Thịnh Minh Trản lại đi thay quần áo, cậu chọn một chiếc áo khoác gió cùng tông màu với bộ đồ mà bạn trai đang mặc hôm nay.
Người yêu thì nên mặc đồ đôi.
Thang máy xuống tầng một, cửa mở ra.
Phó Bằng Tư nắm tay Thịnh Minh Trản, sóng vai cùng nhau bước ra ngoài.
Khu dân cư này có môi trường rất tốt, cây xanh rợp bóng, ánh nắng buổi sáng cũng rất rực rỡ.
Chỉ có điều, ở góc bãi đỗ xe phía xa, có một chiếc xe trông khá lộn xộn. Xe có sáu bánh thì bốn bánh đỗ lệch hẳn ra ngoài, nhìn vừa chướng mắt, vừa mất trật tự.
Trên xe, Ngôn Dã thấy Phó Bằng Tư và Thịnh Minh Trản từ trong tòa nhà bước ra, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ.
10 giờ 30 sáng.
Chiếc xe của Ngôn Dã đã được cải trang kỹ lưỡng. Từ bên trong xe có thể dễ dàng nhìn rõ mọi thứ bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể thấy được trong xe.
Hắn cũng biết biết rõ, Phó Bằng Tư hẳn là không nhận được quy tắc nào liên quan đến “Đôi mắt” từ thế giới phó bản.
Ngôn Dã bất động nhìn hai người đi ngang qua bên ngoài cửa sổ xe. Nhìn từ bên ngoài, bọn họ quả thật rất xứng đôi, giống như trời sinh một cặp.
Ngôn Dã nhớ đến hành vi không chút do dự muốn đổi bạn lữ của Thịnh Minh Trản nửa tháng trước. Ý cười lạnh lẽo hiện lên đáy mắt hắn, trong lòng tràn đầy khinh miệt.
Đột nhiên, Ngôn Dã như phát hiện cái gì đó, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào một bên cổ Thịnh Minh Trản.
Nơi đó, bị cổ áo che khuất một phần, nhưng vẫn có thể thấy rõ làn da trắng như tuyết. Ngay trên phần da ấy, ẩn hiện một dấu hôn nhàn nhạt, như cố ý che giấu nhưng lại càng thêm chói mắt.
Giây phút ấy, Ngôn Dã chỉ hận mình không phải một kẻ mù.
Hắn đã ngồi dưới lầu suốt một đêm.
Còn hai người kia thì ở trên lầu làm cả đêm.
Ngôn Dã thừa nhận, là con người, đôi khi tâm tư của hắn rất u ám. Ví dụ như bây giờ, hắn tiếc nuối nghĩ, giá mà Phó Bằng Tư thật sự chết trong thế giới phó bản thì tốt biết mấy.
Nếu thật sự chết rồi, có lẽ hiện tại tiểu bạch hoa đã khóc đến mức không thở nổi, rồi nhào vào lòng hắn tìm chút an ủi.
Ngôn Dã như một con chó bại trận, hơi dùng sức bóp chặt đồng xu trong tay. Nhưng đó lại là một đồng xu cứng cáp, người thường không thể bóp vỡ nổi.
Dù sao nó cũng là vật phẩm quy tắc, không phải thứ mà người bình thường có thể phá hủy.
Đợi hai người đi xa, Ngôn Dã lại lần nữa sử dụng quy tắc đồng xu.
【Có nên đưa Thịnh Minh Trản vào thế giới phó bản không?】
Đồng xu rơi xuống, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay Ngôn Dã.
Mặt 1 hiện lên—ngụ ý may mắn đã đến.