Lịch hậu hiện đại, ngày 28 tháng 9 năm 233.

Đại học Liên Minh, hệ nghiên cứu.

“Theo ghi chép, đám sương mù nhỏ đầu tiên xuất hiện vào năm 89, diện tích ước tính lớn gấp trăm lần căn phòng học này, đã nuốt chửng một khu đang phát triển ở thượng thành lúc bấy giờ.”

“Từ đó, những nơi bị sương mù cắn nuốt ngày càng nhiều. Đến năm 213, một học giả nghiên cứu đề xuất kỹ thuật cắt lát sương mù, thành công bắt được một mảnh sương. Từ đó, nghiên cứu về sương mù mới dần được công chúng chú ý.”

“Khi mọi người không còn sợ hãi sương mù nữa, đó cũng là lý do ban đầu môn học này được mở ra.”

Trên bục giảng, giáo sư tóc hoa râm quay người, viết nội dung bài học hôm nay lên bảng.

Dưới lớp, người thì công khai chơi máy truyền tin, người dựng sách giáo khoa che chắn để móc tròng mắt ra, người cắm cúi ghi chép.

Sắp tan học, ai nấy đều nóng lòng về nhà.

Giáo sư tận tình khuyên: “Dù sắp tan học, chúng ta vẫn nên nghiêm túc đến phút cuối…”

Lời ông chưa dứt, chuông tan học vang lên khắp trường, trông rộn ràng vui vẻ.

Chưa kịp hô “Tan học”, góc trái phía trước phòng học đột nhiên phát ra một tiếng “ầm” lớn.

Một nam sinh vốn đang nằm bò trên bàn bỗng dưng bật dậy, giống thằn lằn hình người, tay chân bò sát đất, lao nhanh ra cửa trong bóng tối.

“Cơm khô! Cơm khô! Tôi muốn cơm khô!”

Cậu ta bò ra khỏi phòng học với tốc độ kinh người.

Lớp học im lặng ba giây.

Khi nam sinh đó chắc đã bò đến căng tin, một giọng điệu châm biếm vang lên: “Học sinh từ khu hạ tam đúng là hành xử khác người nhỉ.”

Người nói là Khấu Minh, con trai phó bộ trưởng Bộ Thủ vệ Hải Thành ở khu thượng tam. Khấu Minh từ lâu đã chẳng ưa đám học sinh từ khu hạ tam.

Thượng tam khu và hạ tam khu được phân chia bởi một ranh giới nghiêm ngặt và rõ ràng. Trên mặt đất và dưới lòng đất, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

“Đại học Liên Minh là một khuôn viên trường đại học tổng hợp, được xây dựng theo mô hình mở và rất bao dung.”

Giáo sư nghe thấy lời Khấu Minh, đẩy gọng kính lão trên mũi: “Không ai được phép kỳ thị học sinh từ khu hạ tam. Đặc biệt là cậu, Khấu Minh.”

Khấu Minh bĩu môi, rõ ràng chẳng để tâm lời giáo sư.

“Thôi, tan học đi.”

Giáo sư một tay cầm cốc trà, tay kia ôm giáo án, bước ra khỏi lớp.

Ông vừa đi, lớp học yên ắng bỗng vang lên tiếng hét: “Tròng mắt của tôi! Ai thấy tròng mắt của tôi ở đâu không?”

Một nữ sinh ở hàng đầu đứng bật dậy. Sợ người khác hoảng sợ, nàng vội che mắt trái khi quay lại.

Vừa nãy, cô định tháo tròng mắt ra để rửa sạch, nhưng lại bị nam sinh kia làm giật mình, tay run, làm tròng mắt rơi mất.

“Ai thấy tròng mắt của tôi không? Màu bạc, xoay lên như viên thủy tinh hình tròn. Các cậu sờ thử xem, tròng mắt tôi còn kêu ‘bẹp bẹp’ được đấy.”

Nữ sinh mở to hốc mắt phải trống rỗng, hoảng loạn tìm kiếm trên sàn. Cô trông rất đáng thương, nhưng bạn cùng lớp xung quanh vô cùng thờ ơ.

Thậm chí, khi tròng mắt bạc lăn đến chân ai đó, người ấy còn cười hì , đá nó ra sau.

Con mắt màu bạc bay thẳng đến bảng đen cuối lớp học, sau một hồi va chạm kịch liệt, nó lại bật nảy liên tục, cuối cùng lăn tới dừng lại bên chân một người.

Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt nó lên.

Không rõ là phong tục nơi nào, trên cổ tay mảnh khảnh ấy, còn buộc một đóa hoa giấy trắng tinh.

Nữ sinh chạy ra sau, bị Khấu Minh thò chân ngáng ngã, rồi được người khác đỡ vững.

“Cẩn thận.” Thịnh Minh Trản đưa tròng mắt qua, đặt vào tay nữ sinh đang cầm dung dịch đỏ tươi, lên tiếng: “Bạn học, tròng mắt của cậu đây.”

Nữ sinh vội cảm ơn.

Cô buông tay, để lộ mắt trái vừa che, nhấc tròng mắt từ dung dịch, nhét mạnh vào hốc mắt trái—

Thịnh Minh Trản tốt bụng nhắc nhở: “Bạn học, đó chắc là tròng mắt phải của cậu.”

Nữ sinh sờ hốc mắt phải, má của cô vô tình dính dung dịch đỏ, chảy xuống tí tách.

vội xin lỗi rối rít: “Sorry, sorry, vừa nãy tôi che nhầm hốc mắt, không làm các cậu sợ chứ.”

Cô lau sạch tròng mắt, nhét đúng chỗ, tầm nhìn cuối cùng rõ ràng.

Trước mặt hiện lên một gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp.

Người đứng trước mặt cô có ngũ quan tinh tế mà xuất chúng, làn da trắng lạnh như ngọc, đường nét sắc sảo, kiều diễm mà không tầm thường. Mỗi một đường nét đều tựa như được chạm khắc hoàn mỹ.

Đặc biệt là đôi mắt kia, trong suốt như nước hồ thu, sâu bên trong lấp lánh chút ánh lam nhàn nhạt, tựa như đáy biển sâu không thể dò đến, khiến người khác nhìn vào bất giác cảm thấy vô cùng thần bí.

Thịnh Minh Trản thấy tròng mắt bạc của nữ sinh đỏ lên, lo lắng hỏi: “Tròng mắt cậu bị nhiễm trùng à?”

Thực ra, nó đỏ vì cô thẹn thùng.

Nữ sinh lắc đầu, vội nói không, rồi quay người chạy mất.

Khấu Minh định xem náo nhiệt, không hài lòng: “Ê!”

Giây tiếp theo, ánh mắt Thịnh Minh Trản chạm phải Khấu Minh.

Lời nói của đối phương khựng lại, có phần mất tự nhiên, mang theo chút giọng điệu âm dương quái khí: “Dân khu hạ tam các cậu đúng là kỳ quặc.”

Kỳ quặc sao?

Thịnh Minh Trản đáp nhẹ: “Cũng bình thường.”

Nam sinh bò đi cướp cơm khô kia, vì mười năm rình dưới khe cửa thư phòng nhà ân nhân, học lỏm kiến thức, mới thi đỗ Đại học Liên Minh. Cũng vì học ngày đêm mà cậu ta mới mang bệnh đầy mình.

Còn nữ sinh mắt bạc, để báo đáp người khu thượng tam từng giúp cô, nghe nói ông ta mất một mắt và thích rượu, nên định ngâm tròng mắt mình vào bình rượu làm quà. Nghe đâu ông chú 89 tuổi đó rất vui.

Thịnh Minh Trản thấy mấy chuyện này cũng ổn, vẫn trong phạm vi con người.

Đại học Liên Minh là trường hàng đầu duy nhất ở khu thượng tam được chính phủ công nhận. Có người thi hàng chục năm không đỗ, cũng có kẻ chẳng cần thi đã vào học.

Mười năm trước, khi trường tuyên bố mở một trăm suất đặc cách cho dân khu hạ tam, khắp khuôn viên treo đầy biểu ngữ: “Đại học Liên Minh là trường cởi mở và bao dung”, “Xây dựng cộng đồng liên minh nhân loại, trên mặt đất hay dưới lòng đất đều không thể thiếu”, “Hãy bảo vệ thói quen sinh hoạt của học sinh khu hạ tam”.

Vì vậy, dù thỉnh thoảng có người khu hạ tam hành xử lạ lùng, mọi người có thể ngạc nhiên, nhưng phần lớn đã đều đã quen.

-

6 giờ chiều, Thịnh Minh Trản rời trường.

Mặt trời đỏ rực chiếm hết ban ngày vẫn sáng chói. Nó đủ sức chiếu sáng cả Lục Thành và mười một thành phụ thuộc.

Trạm tàu cách trường không xa, đi bộ mười phút là tới. Thịnh Minh Trản theo dòng người vào trạm, xếp hàng quẹt giấy thông hành.

“Tích—”

“Giấy thông hành tạm trú!”

Máy móc phát ra tiếng nhắc, mọi người xung quanh đồng loạt nhìn sang.

Xung quanh bắt đầu xì xào.

“Đáng tiếc”, “Đẹp thật”, “Nhìn cậu ta chẳng giống dân ngầm tí nào”, “Không chừng là phẫu thuật thẩm mỹ”, “Không biết bạn lữ cậu ta có chịu chia sẻ không nhỉ”.

Những lời này lọt vào tai Thịnh Minh Trản, nhưng mặt cậu chẳng đổi sắc, bình thản bước vào khu chờ tàu.

Trên bảng quảng cáo ở khu chờ xe, một đoạn giới thiệu nổi bật chiếm trọn màn hình — chính là quảng bá về thành phố chủ lực của Thượng Tam Khu: Hải Thành.

【 Hải Thành — tòa chủ thành duy nhất của Thượng Tam Khu được xây dựng giữa vùng hải vực rộng lớn. Nơi đây cảnh sắc tuyệt mỹ, tài nguyên phong phú, hải sản tươi sống khổng lồ, vừa có giá trị tham quan, vừa có giá trị ẩm thực. 】

Ngay dưới câu quảng cáo bắt mắt này là hai dòng chú thích cực nhỏ:

Chú thích 1: "Giá trị tham quan" — chỉ có thể nhìn từ xa, nghiêm cấm lại gần hoặc vui chơi.

Chú thích 2: "Giá trị ẩm thực" — ám chỉ mối quan hệ giữa ăn và bị ăn luôn song hành tồn tại.

【 Dù bạn chọn sinh sống dài lâu, hay lựa chọn hải táng sau khi chết, Hải Thành đều là phương án tối ưu nhất cho bạn. Nếu thích thì hành động thôi, Hải Thành đang chờ bạn! 】

【 Nếu cần tư vấn thêm, vui lòng liên hệ số thông tin: 20240411. Gọi ngay để có cơ hội nhận ưu đãi mua nhà chỉ với 100.000 hải tệ/m² nhé! 】

Ngay bên dưới câu khẩu hiệu quảng cáo ấy, còn có thêm hai dòng chú thích cực nhỏ:

Chú thích 3: Ưu đãi đặc biệt khi mua nhà chỉ áp dụng cho tòa nhà số 4, tầng 44, khu 44, thành phố phụ thuộc thứ tư của Hải Thành.

Chú thích 4: Tất cả quyền giải thích cuối cùng về nội dung quảng cáo đều thuộc về Bộ Quy hoạch Công trình trực thuộc Viện Sự vụ Chính phủ Hải Thành.

Ở góc màn hình, một hàng chữ nhấp nháy sáng lên:

Đoàn tàu Tuyến số 1 đã hoàn thành đón khách.

Trong toa tàu yên tĩnh, Thịnh Minh Trản tìm một góc ngồi xuống.

Máy truyền tin vang lên tiếng thông báo.

Thịnh Minh Trản lấy ra, lông mi khẽ rũ xuống.

Bỗng một giọng nói cắt ngang suy nghĩ cậu: “Chào bạn, thêm số truyền tin được không?”

Thịnh Minh Trản thẳng thắn: “Tôi có bạn trai rồi.”

Nhưng bạn trai cậu đã mất tích gần ba tháng.

Vừa rồi, khi ngồi một mình không nói gì, Thịnh Minh Trản toát lên vẻ lạnh lùng và chán chường tách biệt khỏi thế giới. Khi cậu lên tiếng, sự lạnh nhạt tan chảy, gương mặt tinh xảo khiến ai nhìn cũng khó rời mắt.

Người kia nhìn chằm chằm, vẫn không cam lòng: “Vậy bạn trai cậu có ngại chia sẻ không?”

Thịnh Minh Trản: “Anh ấy rất chiếm hữu.”

Người đó tiếc nuối bỏ đi.

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.

Thịnh Minh Trản mở máy truyền tin, trước tiên kiểm tra số cố định trên đầu danh sách.

Sau đó, Thịnh Minh Trản tiếp tục mở giao diện tin nhắn mới.

Không Giống Người Tốt: 【Cậu không ở trường học à?】

Thịnh Minh Trản: 【Về nhà thu dọn hành lý.】

Nửa phút sau, đối phương mới trả lời.

Không Giống Người Tốt: 【9 giờ tối, tôi đợi cậu dưới lầu.】

Thịnh Minh Trản khẽ động đầu ngón tay.

Máy truyền tin nhanh chóng tắt màn, phản chiếu gương mặt cậu trong bóng tối, thần sắc tự nhiên.

Về nhà mất hơn nửa tiếng.

Thịnh Minh Trản dùng thời gian này nhớ lại ba tháng qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play