Quản gia xách búa đi xa, như thể đang tìm kiếm khắp nơi kẻ phá hoại đã xâm nhập vào tòa nhà cổ vừa rồi.
Nửa phút sau, Phó Bằng Tư nâng mặt bạn trai lên, nhẹ giọng nói: “Được rồi, quái vật không nghi ngờ chúng ta, đã đi xa rồi.”
Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, làn da vốn đã trắng của Thịnh Minh Trản được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp xinh đẹp, làm cho đôi mắt xanh băng kia tựa như chứa đựng nước xuân.
Cậu hỏi: “Ồ, quản gia cho rằng chúng ta vẫn luôn ở đây lén lút hẹn hò, không đi vào tòa nhà cổ đó, có bằng chứng ngoại phạm, cho nên không nghi ngờ chúng ta.”
Phó Bằng Tư vươn tay ra, lòng bàn tay chạm vào đuôi mắt ửng hồng của Thịnh Minh Trản, nhẹ nhàng vuốt ve: “Là ý này.”
Thịnh Minh Trản hỏi: “Vậy nếu quản gia vẫn nghi ngờ chúng ta thì sao?”
“Vậy thì anh sẽ đánh nhau với quản gia.” Phó Bằng Tư cười nhạt, “Vốn dĩ lựa chọn hàng đầu của anh là đánh nhau với quản gia. Nhưng mà, anh vừa rồi thấy bạn trai quá đáng yêu, liền không nhịn được muốn hôn một chút, không kiềm chế được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT