Thịnh Minh Trản cúi đầu theo lời Phó Bằng Tư, nhìn chiếc vali đang nắm chặt trong tay, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Vali chỉ có vài bộ quần áo cậu yêu thích.
Nói ở lại kí túc xá thì nghe hợp lý hơn, đúng không?
Thịnh Minh Trản lên tiếng: “Em thi đỗ đại học, định thu dọn vài bộ quần áo để mang đến kí túc xá của trường.”
“Hôm nay là thứ Năm…” Phó Bằng Tư ánh mắt không đổi, “Ngày mai cuối tuần, chắc không có tiết học đâu nhỉ.”
Thịnh Minh Trản im lặng.
Phó Bằng Tư chậm rãi bước tới, thân hình cao lớn đủ để bao phủ lấy cậu.
Hơi thở lạnh băng tiến gần, khiến Thịnh Minh Trản khẽ run lên, lông mi nhẹ nhàng cụp xuống.
Khi Phó Bằng Tư hoàn toàn áp sát cậu, Thịnh Minh Trản vội buông vali, dang tay ôm lấy eo anh.
Thịnh Minh Trản vùi đầu vào lồng ngực Phó Bằng Tư, cọ qua cọ lại như chú mèo con. Hơi thở cậu ngắt quãng, gương mặt trắng như tuyết nhanh chóng ửng hồng nhạt, ánh mắt hơi ngấn lệ.
Phó Bằng Tư khựng lại.
Anh một tay giữ chiếc vali đang lảo đảo, tay kia xoa đầu cậu, nhẹ giọng: “Ý anh là em cứ đặt vali xuống, thứ Hai anh đưa em đi học.”
“Em nhớ anh.”
Giọng Thịnh Minh Trản hơi trầm, âm cuối mang chút tủi thân xen lẫn làm nũng, Nghe được lời này, trong lòng Phó Bằng Tư như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đánh trúng, cảm giác mềm nhũn.
Qua một hồi lâu, Thịnh Minh Trản ngẩng đầu lên, hai tay quàng lấy cổ Phó Bằng Tư, dùng ánh mắt ướt át, tràn ngập tủi thân nhìn anh trách móc: “Tin nhắn không trả lời, nhà cũng không về, là anh sai.”
“Ừ, là anh sai.”
Phó Bằng Tư nhận hết trách nhiệm.
Thịnh Minh Trản gật đầu, hài lòng vì không phải là lỗi của mình.
Phó Bằng Tư rũ tay xuống, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy dục vọng, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. Như chuồn chuồn lướt nước, ôn nhu lại kiềm chế.
Thịnh Minh Trản nở nụ cười: “Vậy em không đi nữa.”
Phó Bằng Tư nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: “Sao lại gầy đi thế này?”
Đồng hồ trong phòng khách phát ra tiếng tích tắc nho nhỏ. Tiếng động quen thuộc khiến Thịnh Minh Trản dừng lại động tác.
Còn mười phút nữa là người dự bị đến đón cậu.
Ôi, tiêu rồi.
Cửa đóng lại, Phó Bằng Tư đặt vali về chỗ cũ, hỏi: “Tối nay em đã ăn gì chưa?”
Thịnh Minh Trản ngẩn người, lúc hoàn hồn lại thì Phó Bằng Tư đã tiến đến trước mặt, ánh mắt quan tâm nhìn cậu:”Sao vậy?”
“Em… chưa ăn tối.”
Thịnh Minh Trản nói thêm: “Em vừa nhớ ra, nãy có hẹn xe đi đến trường.”
Nói rồi cậu ngồi xuống sô pha, lấy máy truyền tin ra: “Để em hủy ngay bây giờ.”
Phó Bằng Tư đứng đó nhìn cậu.
“Em đói.” Thịnh Minh Trản cầm máy truyền tin, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước, khẽ kêu lên một tiếng: “Anh ơi.”
Yết hầu Phó Bằng Tư khẽ động: “Muốn ăn gì?”
Thịnh Minh Trản ngập ngừng: “Trong nhà còn gì không?”
Cậu không biết nấu ăn, trước giờ đều do Phó Bằng Tư nấu. Từ khi anh mất tích, cậu chưa từng vào bếp, chẳng biết còn gì trong đó.
Thịnh Minh Trản nói: “Muộn rồi, ăn đơn giản thôi.”
Phó Bằng Tư gật đầu: “Anh nấu mì cho em.”
Thịnh Minh Trản ngồi trên sofa, nhìn bóng lưng anh vào bếp, lúc này mới mở thiết bị truyền tin ra. Trên màn hình hiện lên tin nhắn vừa rồi Phó Bằng Tư đứng ở cửa gửi cho cậu, nói rằng anh đã trở về.
Sau khi gửi đi một tin nhắn hoàn hảo, không chút sơ hở cho Ngôn Dã, Thịnh Minh Trản cũng không do dự mà xóa luôn thông tin liên lạc của Ngôn Dã.
Xong xuôi, cậu ném máy truyền tin sang một bên, rồi đứng dậy, bước chậm rãi về phía phòng bếp.
Trong căn bếp sáng sủa, Phó Bằng Tư đang đứng đó. Áo sơ mi trắng phối cùng quần dài đen, còn đeo thêm chiếc tạp dề hồng nhạt kẻ sọc làm dịu đi vẻ lạnh lùng, khiến trông anh có phần đáng yêu.
Thịnh Minh Trản bước tới, từ phía sau vòng tay ôm eo anh.
Qua lớp vải mỏng, cậu dùng ngón tay kiểm tra cơ bụng tám múi của anh, thờ ơ hỏi: “Anh đoán xem em đỗ trường đại học nào?”
Bạn trai dù đã mất tích suốt ba tháng, dáng người vẫn duy trì rất tốt, xem ra khoảng thời gian đó cũng không quên luyện tập chăm chỉ.
Thịnh Minh Trản thầm cảm thấy hài lòng.
Phó Bằng Tư cho mì vào nồi nước sôi, đáp: “Đại học Liên Minh.”
Thịnh Minh Trản: “Thông minh.”
“Cảm ơn em vì lời khen.” Phó Bằng Tư cười nhẹ.
“Trả lời đúng thì phải có phần thưởng chứ.”
Nói xong, Thịnh Minh Trản ghé sát vào vành tai Phó Bằng Tư, hơi thở ấm áp lướt qua, hôn nhẹ lên má anh.
Nguyên liệu trong nhà có hạn, Phó Bằng Tư liền làm món mì đơn giản nhất. Mì sợi được nấu chín rồi vớt ra, sau đó chan nước dùng đã nêm sẵn lên trên. Hương thơm của mì nhanh chóng lan tỏa khắp phòng bếp.
Hai người ăn uống xong, bên ngoài trời đã về khuya.
Như củi khô gặp lửa, họ hôn nhau từ trên sofa phòng khách đến tận ra ban công.
Trong ánh mắt mơ màng, Thịnh Minh Trản chợt thấy cửa thư phòng chưa đóng kĩ, mới nhớ ra còn lá thư chia tay cậu để trong đó.
Chết tiệt.
Thịnh Minh Trản như thể bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, toàn thân lập tức tỉnh táo lại.
Áo sơ mi trắng trên người Phó Bằng Tư đã bị cởi bỏ mấy chiếc cúc, có phần nhăn nhúm.
Ánh đèn trắng trên trần nhà phản chiếu xuống, lướt qua đường cong lồng ngực trần trụi khỏe khoắn và cơ bụng rõ nét, nhìn vừa mạnh mẽ vừa có sức quyến rũ.
Thắt lưng thon gọn hữu lực, phần tuyến nhân ngư kéo dài xuống dưới càng khiến đường nét cơ thể thêm hấp dẫn, quần cũng nổi lên một khối lớn.
Nhưng vào lúc này, Thịnh Minh Trản đành phải dẹp hết tâm tư thưởng thức sắc đẹp của bạn trai mình sang một bên.
Trước tình thế nguy cấp, cậu vươn tay ra, chọc chọc Phó Bằng Tư.
Người nọ ngơ ngác nhìn cậu.
Anh giơ tay, dùng lực vừa phải giữ cổ cậu, lòng bàn tay lạnh lẽo áp vào mạch cổ nơi hơi thở đang dồn dập, vuốt ve nhẹ, rồi chậm rãi hỏi: “Sao vậy?”
“Đi tắm trước đã.” Thịnh Minh Trản hơi cau mày, tựa hồ có chút bất mãn mà liếc Phó Bằng Tư một cái, đưa tay đẩy người ra: “Anh đi lấy đồ giúp em.”
Phó Bằng Tư buông tay ra, ngoan ngoãn xoay người đi vào phòng.
Thịnh Minh Trản vội chạy vào thư phòng, chụp lấy lá thư trên bàn. Cậu định ném vào thùng rác, nhưng rồi khựng lại.
Cậu không thể vứt bức thư này vào thùng rác. Phó Bằng Tư mà bước vào thư phòng, chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ thấy ngay.
Ném qua cửa sổ cũng không giải quyết được gì.
Giá mà lúc này có ngọn lửa, 'phừng' một cái là có thể thiêu hủy bức thư chia tay này, không để lại dấu vết gì thì tốt biết mấy.
Thịnh Minh Trản siết chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt đảo qua một vòng khắp thư phòng rồi bước nhanh đến trước giá sách.
Đúng lúc ấy, cậu nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Thịnh Minh Trản lập tức nhét lá thư ra phía sau giá sách, động tác dứt khoát.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng lặng lẽ dừng lại ngay ngoài cửa thư phòng.
“Bảo bảo?” Giọng Phó Bằng Tư vang lên.
Thịnh Minh Trản đặt quyển sách trong tay xuống, quay đầu nhìn Phó Bằng Tư, nói: “Em vừa nhớ ra một cuốn sách, tìm thử mà không thấy.”
Nghe vậy, Phó Bằng Tư có vẻ định vào thư phòng giúp cậu tìm. Trong nhà, mọi thứ vẫn luôn là anh sắp xếp dọn dẹp.
Thịnh Minh Trản lắc đầu: “Tạm thời bỏ đi, để khi khác tìm tiếp.”
Nói xong, cậu lao đến, nhào thẳng vào lòng anh.
Thịnh Minh Trản ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh như chứa những vì sao, mang vẻ ái muội mà ngây thơ:“Đi tắm đi, anh ơi.”
Phó Bằng Tư không nói thêm lời nào, trực tiếp bế ngang cậu lên, bước thẳng vào phòng tắm.
-
Dưới lầu yên tĩnh.
Ánh trăng sáng rõ, như còn hoạt động được thêm trăm năm nữa.
Một chiếc xe dừng lại ở một góc.
Đèn vàng ấm áp trong xe chiếu rõ gương mặt người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
Nửa giờ trước, Ngôn Dã lái xe đến dưới lầu để đón người. 8 giờ 50 tối, hai tin nhắn từ số của Thịnh Minh Trản gửi đến:
Khu hạ tam: 【Tích tích tích!】
Khu hạ tam: 【Có nội gián, hủy giao dịch.】
Ý gì đây?
Ngôn Dã nhìn thấy tin nhắn đó, ban đầu sững sờ, ngay sau đó như nghĩ ra điều gì, lập tức gửi một dấu chấm hỏi qua.
Không nằm ngoài dự đoán, giao diện thông tin của Thịnh Minh Trản bất ngờ nhảy ra một loạt thông báo chữ đỏ ——
【Bạn đã bị "Khu hạ tam" đơn phương xóa bỏ.】
Ngay sau đó, máy truyền tin hiện tin mới.
Khai hoang giả 132: 【Phó Bằng Tư ra ngoài rồi.】
Ngôn Dã nhấp số của Khai hoang giả 132.
Khai hoang giả 132: “Dã ca?”
Ngôn Dã: “Ừ, là anh.”
Đối phương thở phào nhẹ nhõm, sau đó báo cáo tình huống với Ngôn Dã: “Dã ca, tôi có một đồng đội từng cùng Phó Bằng Tư rời khỏi thế giới kia. Chính là ở phó bản cuối cùng theo quy tắc ban đầu, tên là Quỷ Vực.”
“Trong Quỷ Vực, có người trở thành Duy Tự Giả thời gian…”
“Dã ca?” Khai hoang giả 132 kể xong, liền hỏi: “Anh tìm được người bên khu hạ tam đó chưa?”
"Tìm được rồi."
Ngôn Dã vừa chơi đùa với một món đồ nhỏ hình tròn bằng bạc trong tay, vừa nhớ lại khuôn mặt của Thịnh Minh Trản, giọng điệu thâm sâu khó lường:"Là một người rất thú vị, lại rất xinh đẹp."
Một vẻ đẹp kinh người, yếu ớt dễ khiến người ta thương xót.
Có chút thông minh, nhưng không quá nhiều.
Yếu đuối, không nơi nương tựa, như một đóa hoa trắng nhỏ mong manh.
Đó là ấn tượng của Ngôn Dã về Thịnh Minh Trản.
"A? Ờ..."
Đầu dây bên kia dường như có chút kinh ngạc, nhất thời chưa kịp phản ứng lại:"Dã ca, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Ngôn Dã ôn hòa đáp:"Phó Bằng Tư ngày càng mạnh, tạm thời không giết được đâu. Đợi xem đã."
"Đợi?"
"Đợi quy tắc xáo trộn lại một lần nữa."