Thịnh Minh Trản đến từ khu hạ tam.

Dù chẳng có ký ức gì, cậu cảm thấy mình hẳn là cô nhi.

Đó là trực giác.

Khu hạ tam là nơi nguy hiểm, hỗn loạn, không thấy ánh mặt trời. Mọi người bảo, với vẻ ngoài xinh đẹp và yếu ớt như cậu, sống sót ở đó rất khó, dễ bị “ăn tươi nuốt sống”.

Vì vậy, để sinh tồn, cậu quyến rũ một anh bạn trai ở khu thượng tam để có thể bảo vệ mình.

Anh bạn trai lớn lên anh tuấn, giỏi đánh đấm, thân hình chuẩn. Anh giúp cậu thực hiện giấc mơ thi đại học, đưa cậu lên khu thượng tam, làm giấy thông hành cho cậu, dạy cậu học, giúp cậu rèn luyện cơ thể – là một người bạn trai hoàn hảo.

Những kiến thức đó, tuy cần phải nhồi nhét vào đầu, nhưng ngoại trừ đôi lúc cảm thấy khó chịu không rõ nguyên nhân, thì cũng không tính là quá khó khăn.

Chỉ với một năm học, cậu đã thi đỗ Đại học Liên Minh.

Kỳ thi kéo dài hai ngày, bắt đầu từ 1 tháng 7.

Ba tháng trước, sau khi thi xong, bạn trai cậu biến mất.

Tin nhắn không trả lời, nhà cũng chẳng về.

Trước kia, dù đi công tác, anh chưa từng không trả lời cậu.

Suốt kỳ nghỉ hè, Thịnh Minh Trản chỉ ở nhà chờ.

Ngoài việc ăn uống là điều cần thiết, còn lại cậu hiếm khi ra ngoài.

May mắn, bạn trai đã trói ví điện tử vào máy truyền tin của cậu. Anh có tiền, đủ để cậu sống lâu, không đến mức chết đói trong phòng.

Cuộc sống ấy kéo dài đến khi trường khai giảng.

Nửa tháng trước, một người tự xưng là đồng nghiệp của anh tìm cậu ở trường, hẹn gặp ở quán cà phê.

Vừa gặp, người đó dùng giọng đau đớn thông báo: “Phó Bằng Tư đã chết. Vì thỏa thuận bảo mật đặc biệt, hiện tại chúng tôi không thể cho cậu xem thi thể.”

“Rầm!”

“Xoảng…”

Không hiểu sao, cửa kính quán cà phê vỡ tan, làm mọi người giật mình.

“Anh nói gì?” Thịnh Minh Trản như bị tiếng động dọa, mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào: “Tôi nghe không rõ.”

Người đàn ông nhìn từ chỗ vỡ kính về phía cậu, dừng lại ở đôi mắt đỏ hồng, dịu giọng an ủi: “Bớt đau buồn.”

“Tôi là Ngôn Dã.” Anh ta lật tài liệu, xác nhận: “Cậu là Thịnh Minh Trản, 19 tuổi, từ khu hạ tam, đúng không?”

Ngôn Dã ngừng một chút ở tuổi cậu, ánh mắt lộ vẻ khó tả.

Anh ta điều chỉnh giọng: “Bạn học Thịnh, cậu từ khu hạ tam, giờ đang học ở Đại học Liên Minh. Trước đây, Phó Bằng Tư chắc đã làm cho cậu giấy thông hành tạm thời rồi nhỉ?.”

Thịnh Minh Trản đúng là có giấy thông hành tạm thời khu thượng tam, được cấp dưới danh nghĩa bạn trai của cậu, hiệu lực ba tháng. Nếu anh không xuất hiện để gia hạn lại, giấy sẽ hết hạn. Lúc ấy, cậu sẽ bị đuổi về khu hạ tam.

“Giờ là giữa tháng 9, giấy của cậu còn nửa tháng nữa hết hạn,” Ngôn Dã giải thích. “Là đồng nghiệp của Phó Bằng Tư, tôi khuyên cậu trong nửa tháng này nên tìm bạn lữ mới, đừng đắm chìm trong quá khứ.”

Đổi bạn lữ ở khu thượng tam rất phổ biến, nhất là khi một bên đã mất, chẳng cần phải tranh giành.

“Một người ở khu hạ tam như cậu khó khăn lắm mới đỗ Đại học Liên Minh, nên trân trọng cơ hội này. Chắc cậu không muốn bị đuổi đi đâu nhỉ?.”

“Tôi có vài ứng cử viên bạn lữ, có thể giới thiệu cho cậu.”

Ngôn Dã đưa tờ tài liệu đầu tiên.

Thịnh Minh Trản kìm nén cảm xúc: “Ngôn tiên sinh, anh nói đúng.”

Cậu liếc tờ tài liệu đầu tiên: “Không cao bằng anh ấy.”

Ngôn Dã đưa tờ thứ hai.

“Không đẹp bằng anh ấy.”

Tờ thứ ba

“Không giỏi bằng anh ấy.”

Sau khi Ngôn Dã đưa hết hai mươi tờ tài liệu và đều bị từ chối, anh ta hiếm khi mất kiên nhẫn: “Bạn học Thịnh, cậu chọn bạn lữ, không phải tìm thế thân.”

Thịnh Minh Trản nghe vậy, hốc mắt liền đỏ lên, đôi mắt ngập nước long lanh tựa như sương mù phủ kín, cả người toát ra vẻ yếu ớt, mong manh như sắp sụp đổ, đẹp đến thê lương.

Ngôn Dã hơi khựng lại, thần sắc cũng dịu đi, như thể cảm thấy vừa rồi lời mình nói có phần quá nặng.

Ngay sau đó, Ngôn Dã nghe thấy giọng Thịnh Minh Trản vang lên, nhẹ nhàng mà yếu ớt, giống như một con mèo nhỏ đang thăm dò đầy cẩn trọng.

Thịnh Minh Trản hỏi:“Ngôn tiên sinh, anh có bạn lữ chưa?”

Ý tứ quá rõ ràng.

Ngôn Dã nhướn mắt, ánh nhìn thoáng chốc nguy hiểm, nhìn chằm chằm cậu.

Vài giây sau, anh ta nghiêm túc: “Vậy tôi giới thiệu lại bản thân.”

“Tôi 27 tuổi, cao 188, sống sạch sẽ, độc thân, chưa từng có bạn lữ. Vì tính chất công việc cần bảo mật, tôi không thể tiết lộ nội dung cụ thể.”

“Tôi hiểu cảm xúc của cậu, nên nếu ở bên tôi, trong một năm cậu không cần thực hiện nghĩa vụ bạn lữ.”

Ngôn Dã ngoại hình nổi bật, lại là quý ông hoàn hảo.

Thịnh Minh Trản ngập ngừng: “Vậy tôi mang tài sản của anh ấy đến chỗ anh sao?”

Ngôn Dã cười nhẹ: “Không cần đâu. Với tài sản của tôi, nuôi bạn lữ chẳng thành vấn đề. Vậy mai tôi đón cậu nhé?”

Thịnh Minh Trản khẽ cụp mắt, giọng yếu ớt:

“Ngôn tiên sinh… tôi định thủ tiết vì anh ấy nửa tháng.”

Nhắc đến bạn trai cũ, toàn thân Thịnh Minh Trản lại như sắp vỡ vụn lần nữa.

“Vậy… cuối tháng anh hãy tới đón tôi.”

-

Mà hôm nay, vừa hay là cuối tháng Chín.

Tiếng nhắc trạm của đoàn tàu kéo Thịnh Minh Trản trở về thực tại, cắt đứt dòng suy nghĩ đang miên man của cậu.

Trên bảng hiển thị thời gian trong hành lang ghi rõ: 18 giờ 59 phút 02 giây.

Thịnh Minh Trản lặng lẽ hòa vào dòng người, bước ra khỏi trạm.

Khi rời khỏi cổng, đồng hồ điểm đúng 7 giờ tối.

Đúng lúc ấy, ánh tà chiều cuối cùng cũng tắt lịm.

Cả Lục Thành chìm vào một khoảnh khắc tăm tối ngắn ngủi.

Nhưng điều kỳ lạ là—ánh sáng mặt trăng lẽ ra phải xuất hiện vào đúng 7 giờ tối… lại không bật sáng như thường lệ.

Trước cửa trạm, trong bóng tối, có người lớn tiếng chửi bới:

“Đúng là đồ ngu! Một đám ngu hết thuốc chữa!”

“Bọn người khu thượng tam các ngươi, lương cao, nhà to, mà chuyện quan trọng như bật hệ thống ánh trăng cũng làm chậm trễ! Trễ bao nhiêu lần rồi? Không muốn làm thì biến đi cho người khác làm!”

“Sớm muộn gì mặt đất này cũng sẽ thuộc về chúng tôi, khu hạ tam! Ánh sáng vĩnh cửu! ha! ha! ha!”

Sau khi trời tối, tinh thần mọi người trong đám đông lại càng phấn khích hơn.

“Đoàng!”

Trên bầu trời, đúng lúc ấy vang lên một tiếng “tách” thanh thúy.

Ánh trăng “vù” một cái, lập tức được bật sáng.

Ánh sáng trắng thuần khiết dịu dàng lan tỏa, chiếu rọi khắp toàn bộ Lục Thành và các khu phụ cận.

Mọi thứ đều chìm trong vẻ yên tĩnh và mềm mại.

Ánh trăng soi rõ từng người đang đứng ở lối ra trạm, khuôn mặt ai cũng tràn đầy hy vọng cho những hoạt động sắp tới vào ban đêm.

Hôm nay là tối thứ năm.

Ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ cuối tuần mà ai cũng mong đợi!

Sau khi ánh trăng vận hành ổn định, đám đông tụ tập trước cửa trạm cũng nhanh chóng tản đi.

Thịnh Minh Trản trở về nhà, bật đèn trong phòng khách. Căn phòng lập tức lộ ra cảm giác vắng vẻ, lạnh lẽo, trống trải như đã lâu không có ai ở.

Còn hơn một giờ nữa Ngôn Dã sẽ đến đón cậu.

Thịnh Minh Trản bắt đầu thu dọn đồ.

Cậu thu dọn gần một tiếng. Hầu hết đồ trong nhà là bạn trai mua, nhưng cậu không định mang theo, chỉ để lại đây như kỷ niệm.

Cuối cùng, cậu chỉ lấy vài món cần dùng và vài bộ quần áo mặc gần đây.

Còn nửa tiếng.

Thịnh Minh Trản đi vào thư phòng, ngồi xuống trước bàn. Cậu dành ra hai mươi phút để cân nhắc từng câu chữ, dự định viết cho bạn trai mình một bức thư chia tay.

Một bức thư chia tay chân thành

【Gửi bạn trai cũ, Phó Bằng Tư:

Từ hôm nay, chúng ta chính thức chia tay.

Quãng đời còn lại, sống chết không liên quan, không còn gặp lại.

Em sẽ sống thật tốt, anh cứ yên lòng mà an nghỉ.

Đến từ người bạn trai cũ chưa từng yêu anh,

— Thịnh Minh Trản.  】

Viết xong bức thư chia tay, Thịnh Minh Trản còn tự mình bấm ngón tay, để lại dấu vân tay bên dưới ba chữ “Thịnh Minh Trản”.

Cậu cẩn thận gấp lá thư lại, cho vào phong bì, rồi trịnh trọng đặt nó ngay ngắn ở giữa bàn làm việc. Xong xuôi, cậu xoay người rời khỏi thư phòng.

Trước khi đi, Thịnh Minh Trản khẽ quay đầu, đưa mắt nhìn khắp căn phòng khách một lần cuối, ánh mắt thoáng lộ chút lưu luyến. Cuối cùng, cậu yên lặng thu lại ánh nhìn, một tay kéo vali hành lý, một tay nắm lấy tay nắm cửa.

Lúc này, ánh mắt cậu vô tình dừng lại trên cổ tay mình. Đó là bông hoa giấy trắng mà cậu đeo để thủ tiết vì bạn trai. Cậu khẽ cười, gỡ nó xuống, tiện tay đặt lên tủ bên cạnh cửa ra vào.

Hoa cũ nên ở lại cùng người cũ.

Thịnh Minh Trản thoáng buồn nghĩ.

Ngay khi máy truyền tin vang lên tín hiệu thông báo, Thịnh Minh Trản kéo vali, đẩy cửa bước ra. Cậu nhanh chóng nhận ra có người đứng bên ngoài, trong lòng đoán đó là Ngôn Dã. Vừa ngẩng đầu, cậu theo phản xạ lên tiếng:"Anh…"

Sao lại đến sớm như vậy?

Thế nhưng, còn chưa kịp nói hết, ánh mắt cậu chợt sững lại.

Đứng ngay trước cửa không phải Ngôn Dã.

Một gương mặt quen thuộc, vóc dáng cao ráo, vai rộng, eo thon, chân dài. Quan trọng nhất là—người này vẫn có bóng, là con người.

Bạn trai đã biến mất suốt ba tháng của cậu—Phó Bằng Tư—đang đứng đó. Trong tay còn cầm máy truyền tin, trông như vừa mới trở về và đang nhắn tin cho cậu.

Ánh mắt Phó Bằng Tư chậm rãi hạ xuống, dừng lại trên chiếc vali bên cạnh Thịnh Minh Trản. Đôi mắt sâu thẳm dần trở nên tối lại.

"…Bảo bối."

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút lạnh lẽo:"Em định đi đâu à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play