Tên này hoang dâm vô độ, háo sắc thành tính, không biết đã có bao nhiêu nữ tử phải chịu khổ vì hắn. Không chỉ thường xuyên ức hiếp nữ nhi nhà thương hộ, bình dân, mà ngay cả nữ nhi của một số quan viên nhỏ cũng từng bị hắn bức hại.
Thế nhưng, hắn lại là đệ đệ của đương kim Thái hậu. Dù có bị quan viên tố cáo, hay thậm chí bị Thuận Thiên phủ bắt giữ, cuối cùng vẫn luôn thoát tội. Ngược lại, những người tố cáo hắn mới là kẻ chịu hậu quả thê thảm.
Mặc dù Mục Uyển không ưa Mục Nhu nhưng nàng cũng không muốn thấy nàng ta rơi vào tay tên ác nhân kia.
Vân Linh vội vàng hỏi vị cô nương bên cạnh:
"Ngô Quốc Cữu không thực hiện được phải không? Lý Lục Lang cứu nàng sao?"
Cô nương kia lắc đầu: "Ngô Quốc Cữu không thực hiện được, nhưng cũng không phải do Lý Lục Lang cứu. Ngô Quốc Cữu căn bản không nể mặt hắn. Là Trấn Bắc Hầu đến."
Nhắc đến đây, đôi mắt cô nương kia sáng rực, còn cẩn thận nhìn quanh rồi hả hê nói: "Ngô Quốc Cữu đến cả một cái rắm cũng không dám thả, cuối cùng xám xịt mà rời đi."
"Đáng tiếc các ngươi đến chậm, không thấy được Trấn Bắc Hầu trong truyền thuyết, quá uy phong, a a a!"
Câu nói này lập tức khiến những người xung quanh đồng loạt hưởng ứng. Thì ra, đám đông tụ tập ở đây không phải để hóng chuyện Mục Nhị cô nương, mà là để bàn luận về Trấn Bắc Hầu.
Mục Uyển cũng từng nghe nói về Trấn Bắc Hầu. Nếu như Lý Diệc Thần là nhân vật nổi bật của Thượng Kinh, thì Tạ Hành—Trấn Bắc Hầu lại là cái tên lẫy lừng khắp Đại Dĩnh.
Hắn là nhi tử út của cố Trấn Quốc Công, đồng thời là đệ đệ của tiên Hoàng hậu. Theo lý mà nói, hắn mới là Quốc Cữu danh chính ngôn thuận.
Nhưng đối với Trấn Bắc Hầu, danh hiệu "Quốc Cữu" chẳng đáng nhắc tới. Điều khiến người ta kính sợ chính là thực lực và thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Nghe nói, hắn ra chiến trường từ năm mười bốn tuổi, đến mười sáu tuổi đã có thể tự mình dẫn quân thâm nhập hậu phương địch, lập nhiều chiến công lẫy lừng.
Ba năm trước, khi Xích Linh tộc lợi dụng tình hình triều đình hỗn loạn để tấn công biên giới Đại Dĩnh, triều đình không những không viện trợ Trấn Quốc Công, mà còn có kẻ nhân cơ hội bày mưu hãm hại. Cuối cùng, Trấn Quốc Công cùng hai người nhi tử và toàn bộ tinh binh Tạ gia đều chết trận nơi sa trường. Chỉ có Tạ Hành, khi ấy còn rất trẻ, bị trọng thương nhưng may mắn sống sót và được đưa trở về kinh thành.
Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó.
Ngay khi hắn trở về, trong triều có người đổ lỗi cho Trấn Quốc Công tham công liều lĩnh, khiến Đại Dĩnh chịu thất bại thảm hại và làm lung lay nền tảng đất nước.
Lúc ấy, Tạ Hành mới mười tám tuổi, nhưng đã kéo theo một thân trọng thương, tự tay ném nội gián ra giữa triều đình. Sau đó, ngay trước mặt các đại thần, hắn từng nhát dao một hành hình bức cung, cuối cùng tra ra kẻ đứng sau tất cả.
Sau đó, hắn tự mình xét nhà diệt tộc từng kẻ một. Nghe nói, bất cứ ai tham gia vào việc hãm hại Tạ gia, dù là nam đinh, cũng không chết một cách dễ dàng. Tất cả đều bị tra tấn đến chết bằng những phương thức tàn khốc nhất.
Mặc dù tội danh phản quốc đáng bị tru di cửu tộc, nhưng sự tàn nhẫn của hắn vẫn khiến nhiều người khiếp sợ.
Huống hồ sau này, hắn còn nhậm chức Chỉ huy sứ của Minh Kính Tư—cơ quan giám sát quan lại khắp Đại Dĩnh. Thủ đoạn của hắn không hề che giấu, đến mức ngay cả kẻ ngang tàng như Ngô Quốc Cữu cũng phải co rúm lại trước mặt hắn.
Nhưng nếu như các nam nhân trong triều e sợ Tạ Hành, thì các tiểu thư khuê các lại chỉ có ngưỡng mộ.
Sau khi Trấn Quốc Công qua đời, Tạ Hành được kế tục tước vị. Chưa đầy hai mươi tuổi đã trở thành Trấn Bắc Hầu, vừa tài giỏi lại vừa quyền thế ngút trời. Nếu có thể gả cho hắn, lập tức sẽ trở thành Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, đúng là một giấc mộng đẹp.
Nhưng tại sao lại gọi là "giấc mộng"?
Bởi vì ai ai cũng biết, trong lòng Tạ Hành đã có người.
Mục Uyển lập tức dựng thẳng lỗ tai lên. Ba năm không ở kinh thành, nàng đã bỏ lỡ không ít chuyện rồi!
Ngay lúc này, Vân Linh bỗng giật mình tỉnh táo: "Ai da, suýt chút nữa quên mất chuyện chính!"
Nàng vội vàng xen vào hỏi: "Các vị tỷ tỷ, Trấn Bắc Hầu đuổi Ngô Quốc Cữu đi rồi, vậy cuối cùng Mục Nhị cô nương được ai cứu lên?"
Nhưng ngàn vạn lần đừng nói là Lý Lục Lang nha!
Dù nghĩ vậy, nhưng Vân Linh cũng không dám kỳ vọng quá nhiều. Dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, một cơ hội tốt thế này, Mục Nhị cô nương sao có thể bỏ lỡ chứ?
Lại nghe thấy một cô nương với vẻ mặt đầy tán thưởng nói:
"Mục gia Nhị cô nương quả nhiên là người chính trực. Khi ấy nàng sắp không trụ nổi nữa, Lý Lục Lang muốn xuống nước cứu, nhưng lại bị nàng nghiêm khắc từ chối, nói rằng không thể có lỗi với Đại tỷ tỷ của mình. Cuối cùng vẫn là một bà tử biết bơi bế nàng lên."
Vân Linh không thể tin nổi, không biết mẫu tử Thẩm thị lần này lại đang bày trò gì. Nhưng Mục Uyển thì hiểu rất rõ—bởi vì Mục Nhu đã có một lựa chọn tốt hơn.
Bên cạnh, một cô nương khác vẫn tiếc nuối nói:
"Nhìn dáng vẻ của Lý Lục Lang, dường như hắn thật sự muốn cưới cái bao cỏ không ra gì của Mục gia a…"
Mục Uyển—"bao cỏ không ra gì" ấy, cũng chỉ biết thở dài:
"Đúng vậy, ta thấy Lý Lục Lang hình như cũng không đối xử bình thường với Mục Nhị cô nương."
Cô nương kia như tìm được tri kỷ, lén lút gật đầu:
"Ta cũng cảm thấy thế! Nhưng việc này không tiện nói thẳng, dù sao cũng liên quan đến danh tiết của hai người. Nhưng thật lòng mà nói, ta cũng mong hai người họ có thể trở thành một đôi. Nếu Lý Lục Lang nhất định phải cưới một nữ tử xuất thân thương hộ, thì cưới một người xinh đẹp lại thông minh vẫn tốt hơn cưới một người ngang ngược mà ngốc nghếch."
Mục Uyển đưa cho nàng ấy một nắm hạt dưa, thở dài cảm thán:
"Cũng đúng, nhưng ngươi nói xem, biết đi đâu mà phân rõ phải trái bây giờ? Hôn sự đã định từ lâu, dù Mục Nhị cô nương có xuất sắc thế nào, cũng không bằng Mục Đại cô nương ta mệnh tốt a…"
Cô nương kia nhận lấy hạt dưa, gật đầu như gà mổ thóc:
"Ai nói không phải!"
Mục Uyển bất động thanh sắc, bâng quơ nói:
"Nhưng nếu nói về mệnh tốt, thì người trong lòng của Trấn Bắc Hầu mới thật sự là có phúc khí đi?"
"Rốt cuộc là vị cô nương nào đây?"
Vân Linh: “……”
Vì hóng chuyện, ngay cả dao cũng tự mình mài sẵn luôn rồi!