Mục Uyển cuối cùng vẫn không thể nghe trọn vẹn chuyện bát quái về Trấn Bắc Hầu.
Bởi vì Mục Nhu, người vừa được cứu lên đột nhiên sốt cao ngất xỉu, Thẩm thị vội vàng cùng các vú già Mục gia hoảng hốt thu xếp hồi phủ. Trong suốt hành trình, Lý Diệc Thần với gương mặt đầy lo lắng luôn hộ tống bọn họ.
Những chuyện này không thể giấu nổi công chúng, thế nên đề tài bàn tán liền chuyển từ Trấn Bắc Hầu sang chuyện Lý gia Lục Lang liệu có thể phá tan trở ngại để đến bên Nhị cô nương hay không. Nếu không thành, vậy việc cưới Đại cô nương Mục gia sẽ là một tai họa thế nào đây?
Thấy Vân Linh sắp tức đến phát nổ, Mục Uyển vội vàng kéo nàng rời đi.
Ba tháng đầu năm, không khí trên núi vẫn mang theo hơi lạnh, đặc biệt là khi đêm xuống, lại càng thấm vào da thịt. Nhưng tại một tiểu thôn trang dưới chân núi Linh Lung, hậu viện lại ấm áp, hơi nước bốc lên, sương trắng lượn lờ.
“Mục gia A Uyển, nghe nói vị hôn phu của ngươi đuổi theo Nhị muội muội chạy mất, là thật sao? Ngươi tính sao đây...”
Nam Khê Hương Quân vừa vội vã bước vào sân vừa nói nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức nín bặt.
So với khung cảnh bên ngoài còn thưa thớt xanh biếc, viện này lại tràn ngập sức sống. Những đóa mẫu đơn nở rộ giữa màn sương trắng mịt mờ, rực rỡ mà không át được sắc nước lấp lánh từ suối nước nóng.
Một thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, da trắng như ngọc, mái tóc đen buông dài phía sau. Chiếc áo đơn màu trắng sớm đã bị nước ngấm vào, dán chặt lên người, tôn lên bờ vai mảnh mai và đường cong ẩn hiện nơi ngực. Còn có gương mặt nàng, vì hơi nước nóng mà trở nên hồng hào diễm lệ như đóa đào tháng ba...
Chúc Nam Khê vô thức nuốt nước bọt, lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa thực sự của bốn chữ "nhân gian vưu vật".
Thiếu nữ dường như không nhận ra bản thân quyến rũ thế nào, vẫn lười biếng nhắm mắt, thần sắc vô ưu tự tại. Nếu không phải đã sớm quen biết, e rằng Chúc Nam Khê còn tưởng mình lạc vào tiên cảnh hay địa bàn yêu tộc nào đó.
Nghe thấy tiếng động, thiếu nữ khẽ nghiêng đầu nhìn nàng một cái:
“Hương Quân thật linh thông tin tức, không phải đang đi lễ Phật cùng tổ mẫu sao? Sao lại đến đây?”
Chúc Nam Khê thấy nàng ngâm mình quá mức thư thái, liền không khách khí giang hai tay ra hiệu cho nha hoàn giúp mình cởi áo, tháo thắt lưng:
“Nghe nói ngươi chịu ấm ức, ta đến xem náo nhiệt một chút. Lý gia Lục Lang hôm nay cũng gặp ngươi, vậy mà cuối cùng lại thờ ơ bỏ mặc ngươi sao? Thật là không có phong độ.”
“Ta còn tưởng sẽ thấy một tiểu đáng thương bị vứt bỏ, không ngờ... Oa, thật là thoải mái!”
Chúc Nam Khê đặt chân xuống bậc thềm của suối nước nóng. Trong cái lạnh thanh lãnh của đêm khuya, làn nước ấm áp từ từ bao bọc lấy cơ thể, khiến nàng dâng lên cảm giác hạnh phúc trọn vẹn:
“Vẫn là ngươi biết hưởng thụ nhất!”
Vừa dứt lời, nha hoàn liền mang vài khay gỗ đặt xuống nước. Chúc Nam Khê thích ý thở dài:
“Bồ đào mỹ tửu lưu li trản, thao bà hàn dưa quả vải nô... Người ta còn bảo ta là kẻ ăn chơi trác táng số một kinh thành, thật ra đại gia nên đến mà xem. Nói về hưởng thụ, nếu Mục Đại cô nương nhà ngươi xưng thứ hai, thì ai dám nhận thứ nhất đây? Ta còn phải học hỏi ngươi nhiều.”
Mục Uyển cầm miếng dưa hấu lên, liếc nàng một cái:
“Hương Quân đừng phá hỏng thanh danh của ta.”
Chúc Nam Khê cũng nhặt một miếng dưa hấu, ung dung đáp:
“Thanh danh của ngươi đến phiên ta phá được sao?”
Nói đến đây, nàng tặc lưỡi hai tiếng:
“Nghe nói ngày ngươi trở về, cả Mục gia trên dưới đều tất bật như chạy giặc, ngay cả sư tử đá trước cửa cũng bị lau sạch bóng. Ai không biết còn tưởng nhà ngươi sắp nghênh đón nhân vật tầm cỡ nào, ngay cả khi phụ thân ngươi về nhà cũng chưa từng có trận thế lớn như vậy.”
“Còn có muội muội của ngươi, mấy ngày trước khi ngươi trở về, nàng dẫn theo một nhóm tiểu thư danh môn đến sân của ngươi tham quan, nói là muốn xem có gì cần thêm vào không. Kết quả, bọn họ phát hiện mọi thứ đều tinh xảo đến từng chi tiết, đồ chơi thì rực rỡ muôn màu, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.”
Mục Uyển cười nhạt:
“Toàn là mấy món hàng mã thôi, diều thì màu mè loè loẹt nhưng khung lại chẳng ra gì, nhìn một cái đã biết bay không cao. Sách vở thì đều là loại cũ mèm, gậy đánh quyền thì cầm chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Có mỗi con vẹt là còn thú vị một chút nhưng cũng chẳng phải hàng quý hiếm gì...”
Nàng lắc đầu thở dài:
“Thật sự quá qua loa.”
Chúc Nam Khê: “…”
“Ngươi còn thất vọng được nữa à?” Nàng cuối cùng cũng không nhịn nổi:
“Ngươi năm nay đã mười bảy, theo lý mà nói, sau khi hồi kinh phải bàn bạc hôn sự với Lý phủ. Kết quả, trước tiên là kế mẫu của ngươi bôi xấu thanh danh, bây giờ Lý gia Lục Lang lại trước mặt bao người làm ngươi bẽ mặt. Ta không tin ngươi không có tính toán gì.”
Bên ngoài đồn rằng Đại cô nương Mục gia là kẻ kiêu căng, ương bướng, không học vấn không nghề nghiệp nhưng Chúc Nam Khê từng tận mắt chứng kiến nàng đấu khẩu với đám nho sinh để cứu giúp nạn dân, dùng lý lẽ thuyết phục thương nhân giàu có, cuối cùng ngay cả quan phủ cũng phải tiếp nhận đề xuất của nàng. Khi đó, nàng mới mười lăm tuổi, vẫn còn bị ép đứng sau màn.
Ngay cả đại sự như vậy nàng còn có thể giải quyết, huống hồ chỉ là một mối hôn sự mà nàng đã nắm hết lợi thế trong tay.
Chỉ là nha đầu này bình thường quá lười, chỉ thích ăn chơi hưởng lạc, không thích hao tâm tổn trí.
Không ai biết rằng, kiếp trước Mục Uyển đã động não quá nhiều, bôn ba tính toán cả một đời. Kết quả, dù cuối cùng có được vị trí mà ai cũng khao khát nhưng nàng cũng vĩnh viễn gục ngã ở đó.
Trước khi nhắm mắt, nàng mới nhận ra ba mươi năm cuộc đời để lại quá nhiều tiếc nuối.
Bởi vậy, khi ông trời cho nàng cơ hội thứ hai, nàng càng trân trọng hơn. Kiếp này, nàng muốn tận hưởng cuộc sống, nghiêm túc yêu thương bản thân.
“Không được, ngươi phải nói rõ ràng cho ta,” Chúc Nam Khê lập tức nhào tới, “Bằng không hôm nay đừng mong được yên thân.”
Mục Uyển thuận thế ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát, lại đưa tay cầm chén lưu ly trên khay gỗ, thoải mái nhấp một ngụm.
Chất lỏng mát lạnh mang theo chút cồn nồng nàn lướt qua cổ họng, để lại dư vị trái cây ngọt lịm. Nàng khẽ cười, trêu đùa:
“Hương Quân định làm sao khiến ta không yên ổn đây?”
Vốn đã xinh đẹp sẵn, lúc nàng cố ý bày ra tư thái quyến rũ thế này lại không hề mang chút phóng túng thô tục, ngược lại toát lên một phong thái mê hoặc khó diễn tả thành lời.
Chúc Nam Khê lập tức đỏ mặt nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, nàng vội ngồi thẳng dậy, nghi hoặc hỏi:
“Có phải Lý gia Lục Lang chưa từng thấy dung mạo thật sự của ngươi không?”
Mục Uyển dựa lưng vào thành suối nước nóng, thản nhiên đáp:
“Cũng không phải là không có cơ hội nhìn thấy.”
“Ta đã nói mà.” Chúc Nam Khê gật gù, nếu Lý Diệc Thần từng thực sự thấy, nàng không tin hắn lại có thể không động lòng.
“Vậy rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Mục Uyển không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, chỉ cười nhẹ:
“Trước mắt, ta chưa có kế hoạch gì cả, cứ tĩnh xem biến đi.”
Chúc Nam Khê cũng nâng chén rượu lên, nghe vậy thì nghi hoặc:
“Tĩnh xem biến? Chẳng lẽ mẹ con Thẩm thị lại có thể từ bỏ hôn sự này sao?”