Dưới sự giới thiệu của Ngô Tri Huyên, Mục Uyển nhanh chóng hòa mình với vài tiểu thư quan gia, trò chuyện vui vẻ, hứng thú dạt dào. Gần như tất cả mọi người đều quên mất chuyện tìm Mục Uyển gây sự.
Thế nhưng, trong nhã gian cách đó vài tấm bình phong, vẫn còn có người nhớ rõ chuyện này.
Mục Nhu dựa vào lan can, ánh mắt vô thức lướt qua đại sảnh dưới lầu, chăm chú quan sát dòng người qua lại.
Nha hoàn Đinh Hương hiển nhiên biết nàng ta đang nghĩ gì, liền nói: “Lưu nhị tiểu thư cùng mọi người đã tìm đại tiểu thư suốt cả buổi trưa nhưng vẫn không thấy đâu. Không phải là vì biết Ngô tam tiểu thư đang muốn gây rắc rối nên không dám tới đấy chứ?” Nàng ta hơi nghi hoặc, “Nhưng rõ ràng nô tỳ tận mắt thấy nàng ra ngoài, xe ngựa cũng đã đến Thanh Phong Các rồi mà.”
Liên Kiều kinh ngạc thốt lên: “Họ phái nhiều người đi tìm như vậy, dù có trốn được thì đại tiểu thư cũng đâu thể chơi vui vẻ được? Rốt cuộc là đi làm gì chứ?”
Mục Nhu phe phẩy chiếc quạt tròn, cười khẽ: “Dù có đến hay không thì cũng đều mất mặt. Nếu không dám tới, thì chẳng khác nào nhát gan. Mà nếu đến rồi lại như chuột chũi giấu đầu lòi đuôi, thì cũng chẳng có gì khác biệt cả.”
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người một nam tử tuấn tú ở lầu một, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thật đáng tiếc, ta còn tưởng nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh cơ đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT