⛅️Editor:Mây mê ngôn tình

________________

“Muốn ta giúp nhà họ Thôi rửa oan sao?”

Đêm đông tĩnh mịch, hơi lạnh len lỏi khắp không gian. Trong phòng dù đã đốt lò than, nhưng lời của Phí Tri Cẩm chẳng những không mang đến chút ấm áp nào cho Thôi Yên Nhiên, mà ngược lại còn khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Thôi Yên Nhiên cụp mắt, khẽ giọng đáp: “Yên Nhi chưa từng nghĩ như vậy.”

Dù có nghĩ, nàng cũng không thể nói thẳng ra như thế. Trong ấn tượng của nàng, Phí Tri Cẩm là một tảng băng còn lạnh hơn cả mùa đông giá rét. Khi còn nhỏ, nàng từng bắt gặp hắn thẳng chân đá một tên gia nô dám cãi lời hắn xuống hồ nước đóng băng. Rõ ràng nước lạnh thấu xương, nhưng hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn kẻ đó chật vật vùng vẫy, tuyệt nhiên không hề mở miệng cứu giúp.

“Hay là vì chuyện ngọc bội đính ước?”

Ánh mắt hắn sâu tựa hồ nước, không thấy đáy, nhưng lại khiến người ta e ngại.

Nói đến chuyện đính ước, nàng càng không dám nghĩ. Trưởng bối trong nhà đều không còn, những người biết chuyện cũng đã chẳng còn ai. Thôi Yên Nhiên rất thức thời, hiểu rõ nếu bản thân dám nhắc đến dù chỉ nửa câu, chắc chắn sẽ bị hắn đuổi thẳng ra khỏi phủ.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, khóe môi cong lên một nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền lặng lẽ hiện nơi khóe môi: “Nếu Phí ca ca chịu trả cho Yên Nhi thù lao tương xứng, vậy thì có thể rồi.”

“Muội rất cần tiền sao?”

Phí Tri Cẩm thản nhiên câu môi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nàng. Câu trả lời này quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Đúng vậy," nàng đáp. 

Với thân phận cô nhi của ân sư—một mối quan hệ vốn đã nhạt nhòa, cũng không còn qua lại—nàng không thể lưu lại trong phủ quá lâu. Hôm nay vừa mới vào cửa đã khiến người khác không vừa mắt, nếu rời khỏi sự che chở của Phí Tri Cẩm, ở một nơi quỷ thần lẫn lộn như Thịnh Kinh , nàng nhất định phải có thứ gì đó để nương tựa.

Mà thứ đó, chính là tay nghề Thục thêu nàng kế thừa được từ phụ thân, thậm chí còn vượt xa ông. Quan viên quyền quý ở kinh thành không thiếu, hơn nữa nhà họ Giang cũng đã cắm rễ rất sâu tại nơi này. Nếu muốn đứng vững, nàng bắt buộc phải tạo dựng được chỗ đứng cho mình.

“Phí ca ca, nếu huynh không tin, có thể đợi đến khi Yên Nhi thêu xong gấm họa rồi hãy quyết định có trả thù lao hay không. Dù sao hiện tại Yên Nhi cũng không có gì trong tay, chỉ có chút tay nghề thêu thùa từng được phụ thân chỉ dạy mà thôi.”

Dưới ánh nến ấm áp bên bàn, giọng nói không rõ cảm xúc của Phí Tri Cẩm vang lên: “Vậy thì làm phiền muội rồi. Không biết bao lâu mới có thể hoàn thành?”

“Trước giao thừa nhất định có thể giao cho Phí ca ca.”

Trên đường ra khỏi thư phòng, Thôi Yên Nhiên ôm lấy một túi gấm nhỏ, khóe môi khẽ cong. Nha hoàn Trúc Linh đi bên cạnh đang cẩn thận ôm chiếc hộp đựng gấm họa đã bị hủy hoại đến mức không còn nhận ra.

Cuối cùng nhất đó là Phí Tri Cẩm cũng đưa cho nàng một nửa tiền đặt cọc. Khi mở ra xem, ít nhất có năm mươi lượng vàng. Đã đưa thì nàng cũng không khách sáo mà nhận ngay. Nhìn bức gấm họa rách nát này, muốn khôi phục lại, e là phải tốn không ít công sức.

---

Sáng hôm sau, hiếm khi Thôi Yên Nhiên dậy sớm. Nàng định ra chợ xem xét, tìm mua chỉ thêu và lụa phù hợp để phục chế gấm họa.

Gần đến cổng Phí phủ, phía trước đã đông nghịt người qua lại, tiếng trò chuyện cười nói rôm rả vang lên. Nàng ngẩng mắt nhìn, liền thấy một nam tử mặc kỵ trang đen tuyền, dung mạo như tranh vẽ, đang dìu một vị phu nhân tao nhã bước qua bậc cửa. Sau lưng họ, đám gia nhân đang tất bật chuyển đồ đạc vào trong.

“Nam Minh Tự rất linh nghiệm, điều mà di nương cầu khẩn chắc chắn sẽ được như ý.” Trong lúc trò chuyện, họ vừa vặn chạm mặt Thôi Yên Nhiên.

Trúc Linh đứng bên cạnh khẽ nhắc nhở: "Tiểu thư, đó là Lâm di nương trong phủ, cùng với Nhị công tử Phí Tĩnh Vũ." Nàng vội vàng bước lên hành lễ.

Phí Tĩnh Vũ là con trai của Lâm di nương. Gần đây, Lâm di nương thường xuyên mất ngủ do tim đập nhanh, nghe nói chùa Nam Minh ở ngoại ô Thịnh Kinh vô cùng linh nghiệm, có thể giúp tâm an trí sáng, nên hắn đích thân đưa bà đến đó. Hôm nay vừa mới trở về, vừa vào cửa đã thấy một thiếu nữ mặc áo váy màu xanh nhạt bước tới. Gương mặt nàng phớt chút ửng hồng, dáng vẻ yêu kiều như một nắm tuyết nhỏ, khiến người khác không khỏi động lòng.

“Lâm di nương, Phí nhị công tử, xin chào.”Thôi Yên Nhiên vội vã hành lễ.

"Ngươi là?" Lâm di nương khẽ nhíu mày. Trong phủ không có vị tiểu thư nào trông giống như vậy cả.

"Bẩm di nương, ta là Thôi Yên Nhiên, được Phí đại nhân mời đến, tạm thời ở lại phủ, e là sẽ làm phiền một thời gian." Nàng không nhắc đến chuyện trong nhà.

Lâm di nương nhìn thiếu nữ nở nụ cười nhè nhẹ, lúm đồng tiền ẩn hiện bên môi, sắc mặt bà hơi trầm xuống: “Thì ra là bằng hữu của Tri Cẩm, người đến đều là khách, cô nương cứ yên tâm ở lại đi."

“Thôi cô nương, nếu có gì cần, cứ việc gọi Phí mỗ giúp đỡ.” Phí Tĩnh Vũ nheo mắt, ánh nhìn lướt qua người nàng, miệng cười nhưng ánh mắt lại không có ý tốt dừng ở trên người Thôi Yên Nhiên, cứ như chim ưng rình mồi.

Thôi Yên Nhiên thoáng thấy khó chịu, nét mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lễ độ đáp lại: “Đa tạ Nhị công tử có lòng.”

Dù đã rời khỏi Phí phủ, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt như chim ưng sau lưng bám riết không buông.

Lâm di nương quay đầu bắt gặp Phí Tĩnh Vũ vẫn còn dõi theo bóng lưng người ta, sắc mặt vốn hiền hòa lập tức lạnh đi mấy phần: “Tên tiểu tử này, thu liễm chút đi! Đừng quên lần trước Phí Tri Cẩm đã nói thế nào.”

"Di nương, người yên tâm, hài nhi biết rồi." Hắn ngoài miệng đáp lời, nhưng trong đầu vẫn quẩn quanh hình ảnh Thôi Yên Nhiên. Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc! Phí Tri Cẩm đúng là có con mắt tinh tường.

"Ta còn tưởng Phí Tri Cẩm có khiếm khuyết gì đó, không hề gần nữ sắc." Lâm di nương khẽ cười trào phúng, ánh mắt lướt qua một góc nào đó trong phủ. “Không phải trong phủ sớm đã đón biểu tiểu thư đến rồi sao? Nhưng có thấy hắn gật đầu chấp nhận chưa? Còn không phải cứ để mặc đó, chạy xuống phía Nam tận mấy tháng trời sao. Hiện giờ lại ngang nhiên đưa một người khác về phủ, e là có người sắp lo sốt vó lên rồi.”

---

Rời khỏi con hẻm Ô Y nơi Phí phủ tọa lạc, trước mắt liền là khu chợ sầm uất. Năm mới sắp đến, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, phồn hoa náo nhiệt.

Đường phố đông nghịt người, xe ngựa qua lại không ngớt, hai bên san sát những cửa tiệm lớn nhỏ, trên cao treo đầy đèn lồng ngũ sắc, lầu rượu hoa sảnh phản chiếu bóng người nâng chén, các quán trà mờ mịt khói hương. Cơn gió rét lạnh lẽo quét qua nhưng không thể làm giảm đi sự rộn ràng của dòng người tấp nập.

Thôi Yên Nhiên không ngồi xe ngựa, mà để Trúc Linh dẫn đường, tự mình hòa vào dòng người trên phố.

Đột nhiên, ở một góc chợ, đám đông tụ lại, tiếng khóc lóc, chửi mắng vang lên không dứt.

“Phụ nhân(*) này! Kiếm được bạc lại không đưa cho phu quân, giữ lại làm gì?!” Một giọng nói thô lỗ vang lên.

Phụ nhân (婦人): Theo cách gọi hiện đại có thể hiểu là “Con đàn bà này”.Bối cảnh cổ đại nó dùng để chỉ người phụ nữ đã có chồng.

___________

“Không... trong nhà đã hết gạo rồi, thiếp thân vất vả lắm mới kiếm được mười lượng bạc, phu quân, xin chàng đừng lấy đi!” Giọng nói thổn thức van xin.

“Phi! Lão tử đang cần tiền đây! Cút đi!”

Đám đông xô đẩy, sau đó một nam nhân thân hình vạm vỡ, bộ dạng hung dữ từ trong bước ra, tay nắm chặt túi bạc, cười hả hê rời đi.

Đám đông dần tản ra, để lộ một nữ nhân khoảng đôi mươi ngã quỵ trước cửa tiệm thêu "Kỷ Tú Các". Y phục đã lấm lem bụi bẩn không rõ là màu xám hay đen, bên cạnh nàng là một đứa trẻ chừng ba tuổi. Gương mặt đứa trẻ phủ đầy tro bụi, nhưng đôi mắt đen láy vẫn trong veo, ngây thơ nhìn ngó xung quanh, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Những mẩu đối thoại rời rạc lọt vào tai Thôi Yên Nhiên.

“Uyển Nương cũng thật đáng thương, trong nhà không có quyền quyết định, còn tên đó thì suốt ngày chỉ biết lui tới sòng bạc.”

“Nghe nói mấy hôm trước còn có chủ nợ đến tận cửa, tên khốn ấy muốn bán cả con mình để lấy tiền nữa đấy!”

Chưởng quầy của tiệm "Kỷ Tú Các" thấy vậy bèn bước tới đỡ Uyển nương dậy, khuyên nhủ:“Uyển nương, thật là khổ cho ngươi rồi. Nếu đang cần bạc gấp, vừa vặn trong tiệm vẫn còn chút việc thêu, ngươi có thể lấy về làm.”

Uyển nương lau nước mắt ở khóe mắt, gượng cười nói:“Đa tạ Lục chưởng quầy không chê bai, chẳng hay bây giờ có thể cho ta nợ trước chút bạc không? Đứa nhỏ nhà ta đã lâu không có gì ăn, ta muốn mua ít thức ăn cho nó.”

Đột nhiên, trước mặt Uyển nương xuất hiện một thỏi bạc. Nàng ngẩng đầu nhìn, thì ra là do Trúc Linh đưa tới.

"Nương tử, đây là do cô nương nhà tôi gửi cho cô." Trúc Linh mỉm cười nói.

"Như vậy làm sao được..." Uyển nương không lập tức nhận lấy, ngước nhìn thiếu nữ đang mặc áo váy màu xanh nhạt trước mặt, lúm đồng tiền thấp thoáng trong nụ cười dịu dàng.

“Dù nương tử không để tâm, nhưng cũng phải nghĩ cho đứa bé, trẻ con vô tội.” Trên gương mặt của Thôi Yên Nhiên hiện lên một nụ cười tươi tắn, nàng nhẹ giọng nói

“Nương... đói...” Đứa trẻ trong lòng Uyển nương lắp bắp nói, giọng non nớt nghe không rõ ràng.

Nghe vậy, nước mắt Uyển nương lần nữa trào ra, nghĩ đến số phận mình bạc bẽo, không khỏi chua xót nghẹn ngào:“Đa tạ cô nương, chẳng hay nên xưng hô với cô nương thế nào?”

"Không cần khách sáo, số bạc này cũng là của người khác cho ta thôi. Người đó lạnh lùng chẳng khác nào tảng băng, e rằng hiếm khi làm chuyện tốt, ta cứ coi như giúp hắn tích phúc đi. Không cần nói nhiều, mau đi mua chút đồ ăn cho đứa trẻ đi, đừng để trẻ con chịu đói." Thôi Yên Nhiên nói.

Số bạc trong tay nàng chính là lấy ra từ chiếc túi mà Phí Tri Cẩm đã đưa. Nghĩ đến Phí Tri Cẩm lạnh lùng như vậy, bình thường chắc chắn chẳng mấy khi làm chuyện tốt, nàng bèn coi như giúp hắn góp nhặt chút công đức.

Uyển nương rối rít cảm tạ, sau đó ôm con vội vã chạy về phía quán ăn.

Mà cảnh tượng này lại vừa vặn lọt trọn vào mắt Phí Tri Cẩm, người đang ngồi ở nhã tọa gần cửa sổ tầng hai của trà lâu đối diện, nhìn thấy tất cả.

Phí Tri Cẩm khẽ cong khóe môi, nhưng trong mắt rõ ràng nửa điểm ý cười cũng không có.

Lạnh lùng như tảng băng, phải không?

Lẫm Vệ đứng phía sau hắn cũng trông thấy toàn bộ một màn này, đương nhiên cũng nghe rõ câu nói của Thôi Yên Nhiên,trong lòng hắn thầm thở dài: Trời ạ, lần trước có kẻ dám nói xấu sau lưng chủ tử,đã phải trả giá đắt rồi…. Xem đi, Thôi cô nương lần này e là sắp gặp họa.

Cảm thán một hồi, Lẫm Vệ lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục lặng lẽ đứng phía sau Phí Tri Cẩm.

Chốc lát sau, khi Thôi Yên Nhiên được Lục chưởng quầy vui vẻ tiễn ra tận cửa tiệm, nàng liền trông thấy Lẫm Vệ đang đợi bên ngoài "Kỷ Tú Các". Hắn chắp tay, nghiêm giọng nói:“Cô nương, chủ tử cho mời.”

Thôi Yên Nhiên ngước mắt lên, vừa hay chạm phải ánh nhìn của Phí Tri Cẩm. Nàng liền nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.

Bước vào trà lâu, khung cảnh trên tầng hai lập tức hiện ra trước mắt.

Phí Tri Cẩm dựa lưng vào chiếc ghế gần cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên, chậm rãi quan sát Trúc Linh đang đi phía sau nàng. Trong tay Trúc Linh ôm một cuộn vải lớn.

“Yên Nhiên muội muội, có phải đã mua được thứ tốt rồi không?”

Thôi Yên Nhiên nhẹ nhàng đặt cuộn vải lớn lên bàn, nở nụ cười ôn hòa:“Phí ca ca, vừa rồi muội gặp phải một chuyện cực kỳ đáng khinh.”

"Ồ? Kể ta nghe thử xem." Hắn không nhanh không chậm, tiếng nói lãnh đạm hỏi.

“Có kẻ làm trượng phu mà bỏ mặc vợ con, lại đem hết số bạc ít ỏi trong nhà đi đánh bạc, thật sự quá xấu xa!”

Vừa nói, nàng vừa bĩu môi, tức giận trách móc.

Chuyện này chính là cảnh hắn vừa chứng kiến lúc nãy.

“Vậy sao?”

“Nếu Phí ca ca có mặt ở đó, nhất định cũng sẽ ra tay giúp đỡ vị tiểu nương tử kia.”

Vừa nói, nàng vừa mở lớp vải trên bàn ra: “Nhưng mà, tay nghề thêu của tiểu nương tử ấy thực sự rất tốt. Yên Nhi thấy sắc vải đẹp nên đã mua lại, coi như giúp đỡ người đáng thương kia. Nàng ấy còn rất cảm tạ ngân lượng của Phí ca ca, Phí ca ca, huynh nói có phải không?”

Giọng nói của Thôi Yên Nhiên mềm mại như một sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua lòng người. Khi nàng cúi xuống mở vải, vạt váy khẽ lay động, nhẹ nhàng lướt qua tà áo của Phí Tri Cẩm, giống như một ám hiệu thân mật không lời.

Làn da nàng trắng nõn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với một tháng trước, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều vô thức cuốn hút lòng người.

Phí Tri Cẩm không biểu lộ cảm xúc,khóe môi như cười mà không cười, ánh mắt hờ hững nhìn thiếu nữ trước mặt.

Phía sau, Lẫm Vệ kinh ngạc trợn tròn mắt—— Chủ nhân vậy mà lại không trách tội sao?

Chẳng lẽ thật sự giống như Trúc Linh nói hôm nọ…

“Ta thấy chủ nhân chắc chắn là có ý với Thôi cô nương. Ngươi và ta theo hầu chủ nhân bao nhiêu năm nay, đã bao giờ thấy người chịu mang một nữ tử không liên quan về phủ chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play