⛅️Editor:Mây
______________
Giữa mùa đông lạnh giá, hiếm hoi có một ngày nắng ấm. Ánh dương nhàn nhạt mang theo sắc trắng nhợt nhạt, nhẹ nhàng chiếu xuống mái hiên của Thanh Vận Các.
Nắng đông len lỏi vào trong phòng, phản chiếu lên dung nhan kiều diễm của Lưu Nguyệt Hề, khiến nàng càng thêm vẻ trầm ngư lạc nhạn(*). Trong lò Bác Sơn giữa phòng, trầm hương vẫn đang cháy, từng làn khói mỏng vấn vít tỏa ra không trung.
(*)"Trầm ngư lạc nhạn" (沉鱼落雁) là một thành ngữ Trung Quốc dùng để ca ngợi nhan sắc tuyệt trần của một người phụ nữ.
"Trầm ngư" (沉鱼): Cá chìm xuống nước vì mê mẩn trước vẻ đẹp của nàng.
"Lạc nhạn" (落雁): Chim nhạn bay trên trời cũng phải sững sờ mà quên vỗ cánh, rơi xuống đất.
Câu này xuất phát từ hai truyền thuyết:
Tây Thi – Một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa. Khi nàng soi bóng xuống nước, cá nhìn thấy liền say đắm đến mức quên bơi mà chìm xuống.
Vương Chiêu Quân – Một mỹ nhân thời Hán. Khi nàng lên đường đi hòa thân, nhan sắc tuyệt trần khiến chim nhạn trên trời nhìn đến ngẩn ngơ rồi sa xuống đất.
_______________
Vương thị tựa người vào tháp, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng, giọng nói mang theo ý trấn an:
“Ta ở trong phủ nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ hắn. Hắn thân cư chức trọng(*), bao năm qua chưa từng tỏ ý thân cận với tiểu thư nhà nào. Hiện giờ con đã ở trong phủ, nhất định phải tìm cơ hội để gần gũi với hắn nhiều hơn.”
(*)"Thân cư chức trọng" (身居职重) là một cách nói trong tiếng Trung, có nghĩa là đảm nhiệm một chức vụ quan trọng.
____________
“Di mẫu, Nguyệt Hề thật sự rất lo lắng.”
“Đừng hoảng, mọi chuyện ta sẽ sắp xếp thỏa đáng cho con. Nhất định sẽ thuận lợi cả thôi. Ta còn đang chờ uống chén trà tân nương mà con dâng lên đây.”
Lưu Nguyệt Hề từ lâu đã thầm gửi gắm tình cảm, nghe Vương thị trêu ghẹo như vậy, liền đỏ mặt e lệ, nép sát vào bà, giọng nói dịu dàng khẽ gọi:“Di mẫu…”
____________
Bên trong chính sảnh của Cục Dệt Thịnh Kinh.
Mấy chiếc bàn án lớn được ghép lại với nhau, thoạt nhìn, trên mặt bàn chất đầy các loại gấm vóc, lụa là như một ngọn núi nhỏ, rực rỡ muôn màu. Nhưng khi đến gần xem xét kỹ, những tấm gấm ấy đều đã ướt sũng, lấm lem, hỗn độn chẳng ra hình dạng, chẳng khác nào một đống vải rách đến ăn mày cũng chê.
Dù vậy, trong chính sảnh lúc này không ai dám lên tiếng trước, bầu không khí nặng nề và im lặng đến nghẹt thở.
“Lục Kỷ Đạo, ý của ngươi chẳng lẽ là muốn đẩy vấn đề này lại cho ta, để ta tự nghĩ cách giải quyết hay sao?”
Người ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa – Phí Tri Cẩm, mặt không cảm xúc nhìn đám quan viên trước mặt, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy uy lực, từng chữ tựa như nặng nghìn cân, mang theo áp lực vô hình đè nặng lên mọi người.
Ngón tay hắn lười biếng gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đống gấm lộn xộn kia, kiên nhẫn từng chút một bị bào mòn.
Lần này hắn nam hạ chính là phụng mệnh đến kiểm tra gấm vóc tiến cống đầu năm, vốn dĩ mọi chuyện đều thuận lợi. Nào ngờ vừa trở về Thịnh Kinh thì lại xảy ra biến cố.
Quan thuyền đi sau thuyền của hắn khi cập bến đã va phải đá ngầm, rơi xuống nước. Trong lúc hỗn loạn, binh lính trên thuyền không kịp cứu vãn, khiến mấy thùng gấm tiến cống rơi thẳng xuống bãi bồi. Đến khi nhặt về được, chúng đã chẳng còn nguyên vẹn nữa.
“Phí đại nhân, trong kinh thành cũng có các tú lâu, không thiếu những tấm gấm thượng phẩm được thu mua từ khắp nơi. Có thể đến đó thu mua một số gấm vóc tương tự.”
Một viên quan đang quỳ dưới đất run giọng nói. Người này chính là Lục Kỷ Đạo, viên quan phụ trách trên con thuyền gặp nạn. Y biết rõ gấm tiến cống bị hủy hoại sẽ khiến mình bị khiển trách, chỉ mong có thể lập công chuộc tội, hy vọng trong kinh thành còn có loại gấm có thể bù đắp lại.
“Gấm vóc có thể thay thế, nhưng bức Phù Dung Kim Lý Đồ chúc mừng năm mới duy nhất đã bị hủy. Không biết chư vị có cao kiến gì không? Chẳng lẽ muốn rầm rộ chiêu mộ tú nương để gấp rút thêu lại sao?”
Phí Tri Cẩm mỉm cười, như thể không hề tức giận vì lần sai sót này, nhưng nếu nhìn kỹ, giữa đôi mày hắn ẩn chứa một nét sắc lạnh mơ hồ, khiến người ta không rét mà run.
Chuyến đi nam hạ lần này của hắn thu hoạch lớn nhất chính là bức Phù Dung Kim Lý Đồ do quan phủ địa phương tiến cống khi hắn đi ngang qua Ba Thục. Bức thêu này lấy cá chép làm chủ, phối hợp với hoa phù dung, mang ý nghĩa cát tường như ý, vô cùng hợp ý hắn, vốn dĩ định dùng để tiến cống Hoàng thượng vào dịp mừng năm mới. Vậy mà giờ đây nó đã hoàn toàn hư hỏng, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Cục Dệt.
“Phí đại nhân.” Một viên quan trong số đó run rẩy nói, “Hạ quan từng nghe rằng, gia chủ nhà họ Thôi ở Cẩm Thành, Ba Thục có tay nghề Thục tú vô song, thêu tranh như vẽ, dùng chỉ thay mực, tác phẩm nào cũng tinh xảo tuyệt mỹ. Nếu có thể thuyết phục được ông ấy giúp đỡ, chắc chắn có thể khôi phục lại bức Phù Dung Kim Lý Đồ kịp để tiến cống vào dịp mừng năm mới.”
“Thôi gia ở Cẩm Thành, Ba Thục?”
Hắn hơi nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh băng nhưng khóe môi lại nhếch lên một nét cười đầy hứng thú.
“Nhưng bản quan lại nghe nói, tháng trước, cả nhà họ Thôi đã bị sát hại sạch sẽ, không còn ai sống sót, bao gồm cả vị gia chủ mà ngươi vừa nhắc đến.”
Lời vừa dứt, đám quan viên trong sảnh sợ đến mức chân tay bủn rủn, lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Không biết là trùng hợp, hay là có kẻ cố ý… vừa đúng lúc Cục Dệt gặp sự cố tiến cống, thì Thôi gia lại gặp nạn.”
Phí Tri Cẩm nói đầy ẩn ý, giữa hàng chân mày là một nét sắc bén thoáng qua.
“Hạ… hạ quan không biết…”
“Hạn chót, ngày mai.”Những lời khác, hắn không nói thêm.
_____________
Gần đến hoàng hôn, Thôi Yên Nhiên từ Lăng Tê Các đi ra, dưới sự dẫn đường của Trúc Linh, chuẩn bị đến thực đường của Phí phủ. Vừa bước chân vào hành lang vòng trong sân, nàng liền bị chặn lại.
Một thiếu niên tóc buộc túm, mặt đầy giận dữ, dang hai tay chặn trước mặt nàng: “Ngươi chính là nữ nhân mới vào phủ hôm nay sao? Vậy mà lại không biết xấu hổ bám lấy ca ca ta, thật đáng ghét!”
Thiếu niên nhíu mày kiếm sắc bén, lời vừa dứt liền ra sức đẩy nàng một cái.
Trúc Linh bên cạnh vội vàng che chở: “Aizz, tiểu công tử, không thể như vậy được, không thể đâu…”
“Cút đi!” Một cước đá thẳng vào Trúc Linh đang chắn đường.
Thôi Yên Nhiên trong lòng thầm thắc mắc—đây là ai? Hôm nay nàng mới vào Phí phủ, còn chưa kịp gặp gỡ người trong phủ.
Trúc Linh, người được Bùi Tri Cẩm sắp xếp ở bên nàng, sắc mặt lập tức biến đổi, trong lòng hốt hoảng: Hỏng rồi, đụng phải “tiểu tổ tông” trong nhà rồi.
Trúc Linh vội cúi đầu nhắc nhỏ: “Đây là tam công tử Phí Kỵ Bạch, nhi tử của Vương thị trong phủ, là đệ đệ của Phí đại nhân.”
Nghe vậy, Thôi Yên Nhiên lập tức hiểu ra. Xem ra vị tiểu công tử này ở trong phủ được cưng chiều hết mực, nhưng tính tình lại không mấy tốt đẹp. Chẳng lẽ việc nàng vào ở trong phủ đã khiến hắn bất mãn?
Nàng nhớ lại lúc ở chính sảnh đã gặp Vương thị, sau đó còn có vị cô nương dung mạo diễm lệ gọi Phí Tri Cẩm là “biểu ca”, trong lòng liền sáng tỏ.
“Ca ca là của ta! Ngươi, nữ nhân không biết liêm sỉ này, còn vọng tưởng vào phủ để chiếm lấy ca ca ta, thật không biết xấu hổ!”
Miệng nói, tay cũng không ngừng đẩy mạnh Thôi Yên Nhiên.
Nàng vừa tránh né vừa đứng vững để không bị Phí Kỵ Bạch xô ngã, giọng nói chậm rãi mà rõ ràng:“Tam công tử, ta chỉ tạm ở lại đây một thời gian ngắn, không hề có ý chiếm lấy ca ca của ngươi.”
Không ngờ trong lúc xô đẩy hỗn loạn, “xoẹt” một tiếng——tiếng vải bị xé rách vang lên.
Tay áo rộng bằng gấm viền vàng thêu mây tím trên nền xanh thẫm của Phí Kỵ Bạch bị rách một mảng lớn, tà áo lủng lẳng rơi xuống.
“Ngươi dám làm hỏng y phục của ta! Đây là bộ ta thích nhất đấy! Ta phải đi mách mẫu thân, nói ngươi bắt nạt ta!”
Lông mày kiếm của Phí Kỵ Bạch dựng lên, hắn lập tức òa khóc nức nở, quay đầu chạy mất, bên cạnh, tiểu đồng vội vàng đuổi theo dỗ dành.
Nhìn cảnh tượng bất ngờ này, Thôi Yên Nhiên không khỏi im lặng, siết chặt môi nhìn bóng dáng Phí Kỵ Bạch chạy xa.
Đây là định chơi trò vừa ăn cắp vừa la làng sao?
---
Trong thực đường Phí phủ, Phí lão thái thái ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh là Vương thị, dung mạo đoan trang, ánh mắt hiền hòa ôn nhu. Ngồi cách đó một bên là biểu muội xinh đẹp như hoa, Lưu Nguyệt Hề, cả người toát lên vẻ quý phái tựa mẫu đơn rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
Thôi Yên Nhiên còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Phí Kỵ Bạch vang vọng trong phòng.
“Mẫu thân, y phục của con hỏng rồi! Oa oa… Là nàng ta làm rách!” Gương mặt hắn đầy nước mắt, ngón tay không quên chỉ thẳng về phía Thôi Yên Nhiên vừa đi đến.
Lời tố cáo này khiến mày nàng hơi giật giật.
Nhìn dáng vẻ kia, có vẻ hắn được sủng ái không ít.
Liệu nàng có bị đuổi ra khỏi phủ chỉ vì chuyện này không đây?
“Thỉnh an tổ mẫu, Vương phu nhân.”
Thôi Yên Nhiên mặt không đổi sắc, tiến lên hành lễ.
“Kỵ Bạch, không được vô lễ.”
Phí lão thái thái nghiêm giọng quát, trong lòng hiểu rõ bản thân bình thường không quản thúc đứa cháu trai nhỏ này nhiều, nhưng dù sao cũng là người nhỏ nhất trong nhà, tất nhiên được sủng ái, nên khó tránh khỏi kiêu căng hống hách.
“Mẫu thân, oa oa oa.”
Vương thị đau lòng ôm lấy con trai, dịu giọng dỗ dành:“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc. Thôi cô nương đây là khách trong phủ, không thể nói năng như vậy.”
“Mẫu thân, hài nhi không nói bừa.” Phí Kỵ Bạch vừa giơ tay áo rách toạc lên vừa lau nước mắt, nức nở:“Mẫu thân xem, đây là y phục cuối cùng phụ thân để lại cho hài nhi, vậy mà nàng ta lại làm rách.”
Chỉ là một bộ y phục thôi, ngày khác tìm vải may lại là được."
Phí lão thái thái tuy cũng yêu chiều tiểu tôn tử, nhưng một bên là cô nhi của ân nhân Phí gia, nếu chỉ vì một bộ y phục mà trách cứ người ta, truyền ra ngoài không biết sẽ bị bàn tán thế nào.
"Chỉ e không dễ như vậy. Bộ gấm này là năm xưa lão gia mang về từ Tây Vực, kinh thành chưa từng thấy qua. Huống hồ, nhiều năm trôi qua, sợ rằng khó tìm được loại vải tương tự.” Vương thị vừa nhẹ giọng dỗ dành Phí Kỵ Bạch vừa cất lời.
Nghe vậy, Phí Kỵ Bạch trong lòng Vương thị lại khóc to hơn, từng tiếng thút thít đều là lời trách móc không lời nhắm vào Thôi Yên Nhiên. Nghe thấy cũng khiến nàng không được thoải mái, chẳng phải chỉ là một bộ y phục thôi sao?
Lúc nàng đang định lên tiếng thì——
Phí Tri Cẩm đã từ bên ngoài phòng bước vào. Cảnh tượng đón chào hắn chính là tiếng khóc lóc vang trời. Hắn nhíu mày, hỏi:“Chuyện gì mà khóc lóc ầm ĩ như vậy?”
"Ca ca!" Phí Kỵ Bạch từ trong lòng Vương thị lao ra, vừa khóc vừa nhào đến bên hắn. “Là nàng ta! Nàng ta xé rách y phục của ta!”
Thôi Yên Nhiên âm thầm thở dài, tại sao sự việc lại thành ra thế này chứ? Nàng chẳng lẽ lại biến thành kẻ bắt nạt trẻ con sao?
Vương thị không thể chịu nổi cảnh con trai mình bị ấm ức, liền nói: “Tri Cẩm, Kỵ Bạch còn nhỏ, có thể lời nói chưa được chín chắn. Nhưng y phục này đúng là do Thôi cô nương làm rách, cô nói đi, Thôi cô nương?”
"Ồ?" Phí Tri Cẩm rũ mắt nhìn vết rách lớn trên tay áo của Phí Kỵ Bạch, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào, khiến cả phòng yên lặng.
Thôi Yên Nhiên hàng mi khẽ run, ánh mắt lướt qua vết rách lộ rõ trên ống tay áo, nhẹ giọng nói:“Dù không phải Yên Nhi(*) cố ý, nhưng chung quy cũng khó mà chối bỏ liên can. Yên Nhi sẵn sàng chịu trách nhiệm.”
(*)Cách xưng hô thân mật của Yên Nhiên.Không phải Mây dịch nhầm đâu nha các tình yêu.
___________
"Không biết Thôi cô nương định chịu trách nhiệm thế nào đây? Bộ gấm này e rằng không còn tìm thấy nữa." Vương thị cười nhạt.
Thôi Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta, đôi mắt đen láy khẽ cong lên:“Thật khéo, Yên Nhi từng học qua thêu thùa cùng gia phụ. Nếu có thể, Yên Nhi nhất định sẽ khiến y phục của Phí Tam công tử trở lại như ban đầu, không chút tì vết.”
Vừa dứt lời, Vương thị lập tức sai người mang kim chỉ đến, còn bảo Phí Kỵ Bạch cởi áo ngoài đưa cho nàng. Bộ dạng này rõ ràng là muốn nàng phải thực hiện lời mình nói ngay trước mặt mọi người.
Nàng không nói thêm gì, nhận lấy bộ y phục bị rách, cẩn thận quan sát đường kim mũi chỉ trên gấm hoa, rồi cầm lấy kim chỉ mà Vương thị đưa qua, không chần chừ mà bắt tay vào khâu vá.
Mọi người xung quanh đều im lặng quan sát. Chỉ thấy nàng tay nâng tay hạ, từng mũi kim đi qua tấm gấm, không đầy nửa khắc, nàng liền dừng tay.
Nâng hai tay lên, nàng mỉm cười nói:“Đã vá xong rồi. Nếu thêu chưa được khéo, Yên Nhi có thể sửa lại.”
Làm gì còn dấu vết nào của vết rách? Vương thị không dám tin nhận lấy y phục, lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng, nhưng không sao tìm được dù chỉ là một mối chỉ thừa. Đây chẳng phải giống hệt như khi mới may xong hay sao? Nàng kinh ngạc nhìn về phía Thôi Yên Nhiên.
Phí Kỵ Bạch nãy giờ vẫn thút thít, hiện giờ thấy y phục của mình đã trở lại như cũ, liền kinh ngạc đến mức quên cả khóc.
Phí Tri Cẩm từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn, ánh mắt dừng lại trên đường chỉ mới vá, không hề có một chút sơ hở nào.
“Yên Nhiên muội muội học qua thêu thùa sao?”
Thôi Yên Nhiên khẽ cười, lúm đồng tiền hiện lên bên khóe môi, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như không vì Phí Kỵ Bạch khóc lóc kể lể chỉ trích mà có chút tức giận nào:“Phí ca ca, nhà Yên Nhi sống nhờ nghề dệt gấm Thục. Vì thế từng học qua đôi chút cùng phụ thân. Tay nghề vụng về, mong huynh đừng chê cười.”
"Với tay nghề này, e rằng khó tìm được người thứ hai trong kinh thành." Phí Tri Cẩm cười khẽ, liền xem như chuyện này đã qua.
---
Sau bữa cơm, Thôi Yên Nhiên được Phí Tri Cẩm giữ lại, nói có chuyện cần bàn bạc, cùng nhau đi đến thư phòng của hắn.
Thư phòng của Phí Tri Cẩm được dọn dẹp sạch sẽ, thanh nhã. Hắn ra hiệu, hộ vệ đứng bên liền mở một chiếc rương lớn đặt trên bàn, lấy ra một bức họa dài một trượng trên gấm.
Khi tấm gấm trải ra, mọi người liền thấy rõ—— phần chính giữa bức họa đã bị hủy hoại, để lại một lỗ hổng lớn mơ hồ không rõ, chỉ còn phần viền là còn nguyên vẹn.
“Yên Nhiên muội muội, muội xem thử, có thể vá lại tấm gấm này mà không để lộ dấu vết không?”
Thôi Yên Nhiên im lặng thật lâu, khóe mắt dần ửng đỏ, hàng mi khẽ run rẩy, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Phí Tri Cẩm, lắc đầu nhẹ giọng nói:“Không thể...”
“Vì sao?”
Nàng run rẩy đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm gấm đã bị hủy hoại, giọng nói có chút nghẹn ngào:“Đây là bức Phù Dung Kim Lý Đồ mà phụ thân muội dày công dệt ra trong năm nay, vốn mang ý nghĩa cát tường. Ai ngờ, cuối cùng lại trở thành lá bùa đòi mạng của phụ thân, đưa tới tai vạ bất ngờ."
"Thật sự không còn cách nào sao?" Phí Tri Cẩm suy tư, ánh mắt thoáng ngưng lại, thở dài.
Nàng im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt lộ vẻ do dự và bi ai: “Chỉ sợ đến khi vá xong, nó lại trở thành lá bùa đòi mạng của Yên Nhi...”
“Nếu như...”
“Muội muốn gì?”