⛅️Editor:Mây

______________

Hai ngày sau, trời trong xanh như được rửa sạch, ánh nắng rực rỡ vô cùng.

Thôi Yên Nhiên hơi vươn tay, đôi tay đã tê rần sau nhiều giờ miệt mài — suốt hai ngày qua nàng không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng hoàn thành xong bức tranh thêu gấm.

Nàng hài lòng nhìn bức tranh trước mặt: hoa phù dung tươi thắm, cá chép sống động, quả thật tuyệt mỹ.

“Kỹ thuật thêu của cô nương đúng là vô song trên đời.”

Trúc Linh vẫn luôn không hiểu vì sao nàng lại được chủ tử coi trọng đến vậy, đến mức giao cho nàng việc may thêu quà mừng năm mới. Hai ngày qua hầu hạ bên cạnh, tận mắt thấy nàng chăm chú thêu thùa không hề nghỉ ngơi, hiện giờ tận mắt nhìn thấy một bức tranh gấm tinh xảo tuyệt luân hiện ra trước mặt, rốt cuộc cũng hiểu được —kỹ thuật thêu của Thôi cô nương, quả nhiên là xuất sắc.

Những lời tán thưởng như vậy, phụ thân nàng khi còn sống cũng đã từng nhiều lần nói với nàng. Khi ấy nàng cứ tưởng phụ thân chỉ là đang dỗ dành mình, hiện giờ nghe lại những lời tương tự, mới hiểu thì ra phụ thân chưa từng lừa gạt nàng — ông thật lòng tán thưởng nàng.

Sau một hồi cảm khái, Thôi Yên Nhiên ngáp dài một cái, lúc này nàng chỉ muốn mau chóng ngủ một giấc thật ngon. Đúng lúc đó ——Cổng viện của Lăng Tê Các vang lên tiếng bước chân, rồi một tiếng gõ cửa khẽ truyền đến.

 “Thôi cô nương, phu nhân cho mời."

Là Đông Hạ, nha hoàn thân cận của Vương thị.

 “Có chuyện gì vậy?”

“Phu nhân nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”

Phu nhân có chuyện gì cần thương nghị với nàng? Lẽ nào lại liên quan đến Phí Tĩnh Vũ?

Nghĩ đến ánh mắt đầy hàm ý của hắn hai ngày trước, Thôi Yên Nhiên hơi do dự một chút, rồi mới đáp: “Biết rồi.”

Khi Thôi Yên Nhiên đến tiền sảnh, nơi đó đã rực rỡ ánh sáng, trong sảnh đã có rất nhiều người ngồi.

Chủ vị là Phí lão thái thái, bên cạnh là Vương thị, hai người vốn đang nói chuyện gì đó, nhưng vừa thấy Thôi Yên Nhiên xuất hiện liền dừng lại.

Mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn nàng.

Ánh nắng mùa đông chói chang, chiếu rọi nơi ngưỡng cửa tiền sảnh, càng làm nổi bật áo váy màu trắng tuyết của nàng, lấp lánh ánh sáng, nhẹ nhàng bay bổng theo từng bước đi như mây khói vờn quanh.

Tóc đen, mày liễu, mắt tựa thu thủy, điểm nổi bật nhất là lúm đồng tiền lấp ló nơi khóe môi, toát lên nét thanh lệ xen chút quyến rũ.

Dù ăn mặc vô cùng thanh nhã, nhưng lại càng khiến nàng thêm phần xinh đẹp duyên dáng.

Vương thị theo Phí lão gia vào kinh nhiều năm, từng gặp không ít tiểu thư nhà quyền quý, lúc này cũng không thể không thầm khen ngợi vẻ đẹp nổi bật của nàng. Khi cúi mắt nhìn Lưu Nguyệt Hề bên cạnh, lại thấy nàng bị lu mờ hẳn.

Thôi Yên Nhiên chậm rãi bước vào sảnh, lần lượt hành lễ với các bậc trưởng bối trong sảnh.

 “Yên Nhi, đến đây ngồi đi.”

Phí lão thái thái kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, ân cần hỏi han: “Ở trong phủ có quen không?”

Thôi Yên Nhiên nhất thời không đoán ra được ẩn ý, chỉ nhẹ nhàng đáp lời:“Thưa Phí tổ mẫu, Yên Nhi hết thảy đều tốt."

Phí lão thái thái hài lòng nhìn nàng, gật đầu một cái rồi quay sang dặn Vương thị: “Người đông đủ rồi, vậy xuất phát thôi.”

“Xuất phát? Phí tổ mẫu định đi đâu sao?” Nàng đầy vẻ nghi hoặc.

“Vài hôm trước tấn Bắc Vương gửi thiệp, mời đến dự yến tiệc ngắm hoa mai,” Phí lão thái thái mỉm cười nhàn nhạt, “Yên Nhi cũng có tên trong danh sách khách mời. Con có quen Thế tử Sở phủ sao?”

Lại là Sở Diệp Thần, Thôi Yên Nhiên khẽ gật đầu:“Vâng, trùng hợp là mấy hôm trước Yên Nhi có gặp qua.”

“Sở thế tử đích thân ghi tên con vào thiệp mời, đến đó kết giao với vài công tử thế gia kinh thành cũng không tệ. Nếu có ai hợp ý, có thể nói với tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn giúp. Phụ mẫu con đều không còn, để tổ mẫu lo liệu cũng được.”

Phí lão phu nhân nhìn nàng đầy thương yêu, trong lòng quả thực cảm thấy xót xa thay cho nàng. Dù sao phụ thân nàng cũng đã từng giúp đỡ Phí phủ khi sa sút, nay báo đáp lại cũng là chuyện nên làm.

“Lão phu nhân không cần phải vất vả như vậy đâu. Đều là người một nhà cả, nếu có thể ở bên người đã quen biết, cũng là điều tốt.” Vương thị dịu dàng nói, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Phí Tĩnh Vũ đang ngồi nghiêm chỉnh một bên.

Đây rõ ràng là… một buổi xem mắt.

Thôi Yên Nhiên cụp mi xuống, nhẹ nhàng nghịch chiếc khăn tay trong tay, khẽ nói: “Tạ ơn tổ mẫu, phu nhân đã có lòng. Nhưng hiện tại Yên Nhi vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện này.”

Có vẻ Phí lão thái thái đã quên chuyện hai nhà từng định thân năm xưa, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm, thôi bỏ đi. Nghĩ đến miếng ngọc đính hôn năm đó, nàng thầm nghĩ phải tìm cơ hội trả lại cho Phí Tri Cẩm mới được.

Vương thị vốn là trắc thất, sau khi vợ cả của phụ thân Phí Tri Cẩm qua đời mới được nâng lên làm chính thất. Hiện giờ trong phủ mọi việc đều dựa vào Phí Tri Cẩm.

Phí Tri Cẩm thực sự là một người giỏi giang, làm quan chức vị cao, được trọng dụng, hiện vẫn chưa kết hôn, lại có dung mạo xuất chúng nổi tiếng trong kinh, là người trong mộng của biết bao thiếu nữ. Vì thế Vương thị mới mượn cớ đưa biểu muội Lưu Nguyệt Hề vào kinh, mong có thể gắn bó với mối nhân duyên tốt đẹp này.

Còn Phí Tĩnh Vũ, là con của nhị di nương trong phủ, tính cách hoa hoa công tử, trăng hoa ong bướm, chỉ nhờ gương mặt điển trai mà chiếm được cảm tình của không ít nữ tử.

Thôi Yên Nhiên nhìn thấu nhưng không vạch trần, chỉ khẽ cong môi cười.

Ngoài cổng Phí phủ, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Trước chiếc xe ngựa được trang trí sang trọng nhưng kín đáo là nhóm Lẫm vệ đứng chờ. Thì ra Phí Tri Cẩm đã sớm đợi sẵn ngoài cửa. Đây là một chuyến đi dự yến cả nhà cùng tham dự.

Thôi Yên Nhiên không nói gì, đi sau Lưu Nguyệt Hề lên xe.

Bên trong xe ngựa vô cùng rộng rãi, đủ chỗ cho tất cả mọi người. Phí Tri Cẩm ngồi một bên, Vương thị và Lưu Nguyệt Hề ngồi đối diện. Phí lão phu nhân viện cớ nói rằng tiệc tùng là việc của người trẻ, bà không thích náo nhiệt nên không đi. Phí Tĩnh Vũ lại bảo cưỡi ngựa tự do hơn, nên cũng không ngồi xe, chỉ còn lại chỗ trống bên cạnh Phí Tri Cẩm, Thôi Yên Nhiên chậm rãi ngồi xuống.

 “Phí ca ca.” Thôi Yên Nhiên dịu dàng gọi.

Phí Tri Cẩm ngẩng mắt nhìn nàng, khẽ “Ừm” một tiếng, rồi ra hiệu cho Lẫm vệ bắt đầu xuất phát đến phủ Tấn Bắc Vương.

Xe ngựa lăn bánh chầm chậm, ánh nắng ấm áp rọi vào khiến bên trong xe ngập tràn hơi ấm. Thôi Yên Nhiên vốn đã hai ngày không chợp mắt, cơn buồn ngủ kéo đến khiến mí mắt nặng trĩu. Không bao lâu sau, nàng đã tựa vào lưng ghế xe nhắm mắt thiếp đi.

Lưu Nguyệt Hề và Vương thị nhỏ giọng trò chuyện, không để ý đến nàng. Xe ngựa lúc nhanh lúc chậm, khiến đầu nàng khẽ lắc lư, rồi bất giác ngả vào vai Phí Tri Cẩm.

Chớp mắt, một mùi hương dịu nhẹ lan tỏa.

Phí Tri Cẩm liếc nhìn — Thôi Yên Nhiên đã ngủ từ lúc nào, đôi mắt nhắm nghiền, bên dưới hằn lên chút quầng thâm mờ, nổi bật trên làn da trắng mịn.

__________

“Cô nương, cô nương, tỉnh dậy đi.”

Thôi Yên Nhiên bị Trúc Linh gọi tỉnh, mở mắt ra thì thấy xe ngựa đã dừng. Trong xe mọi người đã xuống cả, nàng vội được Trúc Linh đỡ xuống xe.

Vương thị thấy vậy không nói gì, chỉ căn dặn: “Mau theo sát, trong phủ nhiều người, đừng để lạc.”

Con đường trước phủ Tấn Bắc Vương chật kín xe ngựa, người người sang trọng, y phục rực rỡ, đâu đâu cũng thấy gấm vóc lụa là. Thôi Yên Nhiên không quen ai cả, đoán đều là tiểu thư con nhà quyền quý trong kinh thành.

Họ theo dòng người vào phủ, đi qua hành lang chạm khắc hoa văn, vòng qua chính sảnh, trước mắt hiện ra một khu vườn tinh xảo. Giữa vườn là hồ nước đóng băng, quanh hồ là đình đài lầu các uốn lượn, xen kẽ đá giả lớn nhỏ, tùng bách rậm rạp, hai bên trồng đầy hoa mai, đang vào mùa nở rộ — rực rỡ tuyệt đẹp.

Rất nhiều thiếu nữ thế gia, công tử quý tộc tụ hội trong vườn. Xem ra địa vị của Tấn Bắc Vương không tầm thường, chỉ một buổi thưởng mai cũng có từng ấy người đến dự.

Lúc đầu Vương thị còn đi cùng nàng và Lưu Nguyệt Hề, nhưng vừa vào vườn đã gặp phu nhân quen biết liền rời đi trò chuyện, Lưu Nguyệt Hề cũng đi tìm bằng hữu của mình.

“Nữ tử đi cùng đó cũng là người của Phí phủ sao?”

“Ừm, mới đến Thịnh Kinh.”

Lưu Nguyệt Hề cùng bằng hữu vừa trò chuyện vừa bước vào một đình nhỏ giữa hồ.

“Trông cũng xinh đấy. Phí đại nhân hôm nay có đến không?” Người hỏi là Tả Minh Yên, con gái của Thị lang bộ Hình.

“Có, nhưng hiện  giờ chắc ở bên nhóm nam khách rồi.”

Lưu Nguyệt Hề tuy trong lòng không thích có người để ý đến Phí Tri Cẩm, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp lời.

Trong vườn nữ khách đông vô kể, nàng không quen ai. Nhìn mọi người tụ tập cười nói, thỉnh thoảng có ánh mắt liếc về phía nàng, nàng liền định tìm một chỗ ít người để ngồi đợi đến khi yến tiệc kết thúc.

“Hôm nay ngươi trang điểm còn lộng lẫy hơn hoa mai, định thu hút sự chú ý của ai đó sao?”

“Ngươi cũng vậy thôi. Trời thì lạnh mà vẫn mặc váy mỏng, chưa kịp gặp người đã cảm lạnh thì sao?”

“Haha, ta không tranh với các ngươi đâu. Ta chỉ để tâm đến Sở Thế tử tao nhã phong độ. Các ngươi cứ tranh giành Phí đại nhân đi.”

Thôi Yên Nhiên ngẩng mắt nhìn quanh, toàn là những thiếu nữ kiều diễm rực rỡ, thầm nghĩ: Phí Tri Cẩm và Sở Thế tử, quả nhiên rất được yêu thích.

Khi nàng chuẩn bị bước về góc vắng người hơn, sau lưng chợt vang lên tiếng gọi: “Thôi cô nương, xin dừng bước.”

Ngoảnh lại nhìn — chính là người được đám nữ tử vừa nhắc tới, Sở Diệp Thần.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, hương mai thoang thoảng, gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay đầy trời.

Sở Diệp Thần bước trên nền đá xanh, chậm rãi đi tới trong ánh nắng vàng nhàn nhạt xen cánh hoa rơi. Một thân trường bào gấm thêu họa tiết vân hoa ánh vàng, tay cầm cuộn giấy đỏ, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

Thôi Yên Nhiên rõ ràng cảm nhận được nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình — chắc chắn là vì Sở Diệp Thần.

“Tham kiến Sở Thế tử.”

Sở Diệp Thần trên mặt mang theo ý cười, nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng thi lễ nhã nhặn, lúm đồng tiền lấp ló nơi khóe môi. Hắn cũng mỉm cười, đưa cuộn giấy đỏ trong tay ra: “Vài ngày trước Thôi cô nương từng nhắc đến chuyện cửa tiệm Kỷ Tú Các, hiện tại mọi thứ đã xong xuôi. Đây là khế ước của cửa tiệm.”

“Oa, nhanh như vậy sao,” Thôi Yên Nhiên mừng rỡ đến mức cười không khép được miệng. “Yên Nhiên xin đa tạ Sở thế tử, sau này nếu Thế tử ghé qua tiệm, Yên Nhiên nhất định sẽ tự tay thêu tặng Thế tử một bức gấm tuyệt mỹ.”

Sơ Diệp Thần thấy nàng vui mừng đến thế, cũng bị cảm xúc ấy lây nhiễm, khẽ cong môi mỉm cười nhìn nàng.

Khung cảnh ấy đều rơi vào mắt những người xung quanh.

“Người kia là ai vậy? Dám trắng trợn quyến rũ Sở thế tử như vậy.”

“Vừa nãy nhìn thấy dường như vào cùng với Lưu Nguyệt Hề phủ Phí gia thì phải.”

“Hừ, lại thêm một con hồ ly tinh.”

Bên bờ đối diện của hồ là nơi các nam quyến từ Vương phủ đến dự yến tiệc đang ngồi. Tuy có một hồ nước ngăn cách với chỗ nữ quyến, nhưng khoảng cách không xa, nên họ đã sớm chú ý đến bên này của Thôi Yên Nhiên.

“Nhìn đi, cuối cùng cũng thấy Sở thế tử chủ động bắt chuyện với một nữ tử trong yến tiệc rồi.”

“Oa, là một đại mỹ nhân đấy! Lý huynh, huynh có biết nàng là tiểu thư nhà ai không?”

“Sao vậy? Huynh định tranh đoạt mỹ nhân với Sở Thế tử à?”

“Dù nói là tùy duyên, nhưng cổ nhân có câu: Phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn, nếu là vừa ý cũng có thể tranh thủ một phen."

Ngồi một bên, Phí Tri Cẩm cũng tự nhiên nhìn thấy cảnh này, nghe đám nam tử bên cạnh ồn ào bàn tán, ánh mắt lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói:"Người đó là người trong phủ ta, nếu muốn nói chuyện thì cứ việc đến thử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play