⛅️Editor:Mây

_____________

Trên bàn trong phòng trà nhã của trà lâu, nước trà đang sôi, khói mỏng lượn lờ, hương trà tỏa ra khắp không gian.

Lúc ấy, đầu óc Lẫm Vệ bỗng trở nên mơ hồ, sau một lúc mới tỉnh táo lại, nhìn hai người trước mặt—chủ tử vẻ mặt nhẫn nại lắng nghe, còn Thôi cô nương ánh mắt có thâm ý khác nhìn về phía chủ tử—lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được, hình như mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.

Bên cạnh Trúc Linh nháy mắt ra hiệu, nhân lúc quay người đi pha trà liền dùng khẩu hình miệng nói đùa với Lẫm Vệ: Ta không có nói sai chứ.

…Thì ra chủ tử thích nữ tử dáng vẻ như vậy.

Trước đây, Lẫm Vệ hoàn toàn không nhận ra điều này, còn tưởng chủ tử không thích nữ nhân, ai ngờ là đang đợi Thôi cô nương. Nhưng che giấu kỹ đến vậy, khiến hắn càng thêm bội phục Trúc Linh đã sớm nhìn thấu mọi việc.

“Yên Nhi nghĩ tới một chuyện, muốn nhờ Phí ca ca giúp đỡ.”

Giọng Thôi Yên Nhi dịu dàng, đầu ngón tay trắng như củ hành khẽ vuốt lên tấm vải được mở ra trên bàn.

Gió nhẹ thoảng qua, khói trà mờ ảo, Phó Tri Cẩm vẫn chưa đáp lại, chỉ lặng lẽ lắng nghe, khóe môi như cười mà không phải cười.

Chỉ thấy nàng đứng dậy, tà váy nhẹ lướt qua người Phó Tri Cẩm, bước đến bên bậu cửa sổ cạnh ghế ngồi, chỉ về phía lầu đối diện:“Chưởng quầy tiệm Kỷ Tú Các kia nói muốn tìm người tiếp quản, Yên Nhi thấy rất ổn, muốn mua lại.”

Phó Tri Cẩm khẽ ừm một tiếng, nói: “Cần bao nhiêu ngân lượng?”

Thôi Yên Nhiên rất bất ngờ khi Phí Tri Cẩm có thể dễ nói chuyện đến vậy, đúng kiểu cầu gì được nấy, đôi mắt trợn tròn, nhất thời quên cả đáp lời.

“Cần nhiều ngân lượng lắm sao?” Phó Tri Cẩm không nghe thấy câu trả lời, chờ một lúc lại hỏi lần nữa.

Thôi Yên Nhiên cụp mắt suy nghĩ một lúc mới nói:“Ba trăm lượng.”

“Được.” Phó Tri Cẩm đáp nhẹ nhàng, “Đúng lúc người mà ta sắp gặp có thể giúp được việc này, Yên Nhiên muội muội có thể bàn kỹ với họ.”

Được lợi, Thôi Yên Nhiên càng thêm rạng rỡ, đảo mắt một vòng rồi lại hỏi:“Thì ra Phí ca ca không phải cố ý đợi Yên Nhi ở đây, thì ra là có hẹn với giai nhân?”

Giai nhân chẳng phải chính là cô nương đó sao—Lẫm Vệ đứng bên cạnh thực sự không chịu nổi nữa. Bao nhiêu năm nay bên cạnh chủ tử chưa từng có nữ nhân nào xuất hiện. Nhìn Thôi cô nương có vẻ cũng là người đơn thuần, hắn không khỏi thở dài thay cho chủ tử.

Thôi Yên Nhiên ồ một tiếng.

Một lúc sau, cửa ngăn của gian phòng nhã bị đẩy ra.

“Ôi chà, Phí huynh đến sớm như vậy sao.” Một giọng nói trầm ấm vang lên ở cửa.

Chỉ thấy một công tử mặc cẩm bào màu lam đá, gương mặt như ngọc, lông mày thanh tú, bên dưới là đôi mắt có hình dáng dịu dàng, ánh nhìn ấm áp như rượu nấu đầu xuân, khiến người ta say đắm.

Dưới sự dẫn đường của tiểu nhị trong trà quán, người đó bước vào nhã gian.

“Vị cô nương xinh đẹp yêu kiều này là người nhà ai vậy?”

Thôi Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn, mỉm cười đáp: “Ta là Thôi Yên Nhiên.”

Giọng nói thiếu nữ trong trẻo dịu dàng, khi mỉm cười khẽ nhếch môi, lúm đồng tiền bên má lộ ra mờ nhạt, ánh mắt rực rỡ khiến người ta say mê.

“Thôi Yên Nhiên, là nhi nữ của ân sư, vừa mới đến Thịnh Kinh.” Phó Tri Cẩm mặt không chút biểu cảm nói: “Sở Diệp Thần.”

Trong lòng Lẫm Vệ bất lực thở dài: Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi. Chủ tử à, lần này gặp phải đối thủ rồi, Thôi cô nương vừa gặp thế tử đã bị mê hoặc mất rồi…

Sở Diệp Thần ung dung đi đến phía bên kia bàn trà, ngồi xuống đối diện Phó Tri Cẩm, tựa lưng vào ghế, chân dài bắt chéo, một bộ dáng vẻ thong dong tự tại.

“Sở Thế tử, không biết việc chuyển nhượng cửa hàng trong kinh thành mất bao lâu?”

“Sao bây giờ Phí đại nhân lại nhàn rỗi đến mức quan tâm tới chuyện buôn bán cửa hàng thế này?” Sở Diệp Thần cười nói, “Không phải gần đây ngươi đang điều tra chuyện cấu kết với Tây Vực à, sao lại có thời gian rảnh rỗi vậy?”

“Là ta,” Thôi Yên Nhiên nhanh nhẹn, thẳng thắn đáp lời, “Thì ra người có năng lực mà Phí ca ca nói có thể giúp đỡ chính là ngài sao.”

“Phí ca ca?” Sở Diệp Thần liếc nhìn Phó Tri Cẩm đang ngồi im không nói lời nào, ánh mắt đầy hàm ý, cười khẽ: “Không ngờ Phí đại nhân lại có thêm một muội muội yêu kiều thế này, việc tốt như vậy, khi nào mới cho ta được cảm nhận một lần đây?”

Phó Tri Cẩm liếc qua Sở Diệp Thần đang vui sướng khi thấy chuyện hay, lạnh nhạt nói:“Sở thế tử, theo như Phí mỗ được biết, những người gọi người là ‘ca ca’ không dưới mười người, người còn chưa thấy đủ sao?”

Khóe môi Sở Diệp Thần nhếch nhẹ thành nụ cười:“Thôi vậy, không biết Thôi cô nương định mở loại cửa hàng nào? Nếu tại hạ có thể giúp được, nhất định sẽ tận lực.”

“Chính là tiệm này, Kỷ Tú Các.” Giọng nói trong trẻo của Thôi Yên Nhiên vang lên, nàng bước nhanh đến bên cửa sổ, chỉ xuống dưới lầu.

Ánh dương ấm áp rọi lên người nàng, gương mặt điểm chút phấn hồng, dung nhan như hoa như ngọc, tựa tiên nữ hạ phàm.

“Thì ra Thôi cô nương có hứng thú với nghề dệt gấm.” Sở Diệp Thần liếc nhìn Phó Tri Cẩm một cái, vẫn giữ vẻ thản nhiên. “Không sao, coi như là quà cảm tạ Phí đại nhân đi, việc này ta sẽ thu xếp ổn thỏa.”

Nghe vậy, nàng khẽ cười, giọng cũng mang theo ý cười:“Vậy thì xin đa tạ.”

Cảm nhận được Phó Tri Cẩm hẹn người tại đây hẳn là để bàn chuyện quan trọng, nàng ngoan ngoãn nói:“Yên Nhi còn có việc phải làm, không quấy rầy Phí ca ca và Sở thế tử nữa, xin cáo lui trước.”

Phó Tri Cẩm khẽ gật đầu đáp một tiếng.

Bên cạnh, Trúc Linh biết điều ôm lấy tấm vải trên bàn, theo sau Thôi Yên Nhiên rời đi.

Thôi Yên Nhiên vừa rời đi, dường như cũng mang theo bầu không khí mập mờ trong gian phòng, Sở Diệp Thần khẽ nhếch môi cười ẩn ý:“Phí ca ca? Hình như người nào đó khi xuống phía nam đã gặp chuyện xuân phong đắc ý(*) rồi thì phải?”

(*)“Xuân phong đắc ý” (春风得意) là một thành ngữ tiếng Trung mang ý nghĩa đắc ý, vui vẻ, thành công, gặp nhiều may mắn — giống như gió xuân mát lành, thổi đến đâu cũng khiến vạn vật sinh sôi, lòng người phơi phới.

Cụ thể hơn, thành ngữ này thường được dùng để miêu tả một người đang ở thời kỳ đỉnh cao, mọi việc đều thuận lợi, hanh thông, vừa ý như ý. Nó có thể dùng cho cả sự nghiệp, tình cảm hoặc các mối quan hệ.

________________

Bị chỉ đích danh một cách kín đáo, Phó Tri Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Xem ra Sở thế tử không cần tin tình báo, vậy Phí mỗ cũng xin được cáo lui trước.”

Sắc mặt Sở Diệp Thần hơi cứng lại, vội vàng sửa lời:“Đừng a, Phí đại nhân rộng lượng, chắc chắn không chấp nhặt đâu.”

“Có người lợi dụng việc buôn bán tơ lụa để chuyển sơ đồ phòng thủ biên cương ra ngoài.”

Đôi mắt Phó Tri Cẩm nheo lại, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo.

Nghe vậy, Sở Diệp Thần lập tức sững sờ, rồi giận dữ hỏi:“Đã điều tra ra là ai chưa?”

“Chưa. Hiện đã xác định có nhiều tuyến đường vận chuyển, vẫn chưa thể chắc chắn được. Bất quá…,” Phó Tri Cẩm vừa nói, vừa gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng điệu chậm rãi, “Ta đã cho người trà trộn vào các đoàn thương nhân, chỉ cần đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau giật dây.”

“Vậy thì chờ tin tốt.” Sở Diệp Thần nhấp một ngụm trà, “Vài hôm nữa, phủ ta tổ chức tiệc thưởng mai, mẫu thân ta đặc biệt căn dặn ta chuyển lời mời Phí đại nhân đến tham dự.”

“Không rảnh.” Phó Tri Cẩm vừa nghe liền biết tiệc thưởng mai kia thực chất là tiệc xem mắt, không có hứng thú, liền thẳng thừng từ chối.

Dường như Sở Diệp Thần đã đoán trước được phản ứng này, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lóe lên một tia tinh quái:“Nếu vậy, ta chỉ đành về bẩm báo sự thật, tin rằng mẫu thân ta sẽ hiểu cho việc đại nhân bận rộn không thể tham dự. Người làm nhi tử như ta không thể làm gì khác hơn là chân không bước ra khỏi nhà ở bên cạnh bầu bạn với mẫu thân, khẩn cầu mẫu thân không nên trách tội Phí đại nhân."

Đây rõ ràng là một lời uy hiếp—nếu Phó Tri Cẩm không đi dự tiệc, thì chuyện mua cửa hàng của Thôi cô nương coi như không cần bàn nữa, còn hắn phải ở nhà lấy lòng mẫu thân.

“Khi nào?” Phó Tri Cẩm lập tức nhận ra trò mèo này, trán khẽ nổi gân xanh.

Sở Diệp Thần nhanh tay móc ra một thiệp mời màu đỏ sẫm từ trong ngực:“Mời Phí đại nhân xem, thịnh tình mời. À đúng rồi, nếu có thể, nữ quyến trong phủ ngài cũng có thể tham dự, nhiều người náo nhiệt."

__________________________

(*)Sợ mọi người chưa rõ nên ⛅️ giải thích một chút đoạn đối thoại của Phí đại nhân và Sở thế tử nha, bạn nào hiểu rõ thì lướt qua chỗ này giúp ⛅️ nha:

Lời nói của Sở thái tử mang ẩn ý hơi lắt léo một chút, cụ thể:

● “Nếu vậy, ta chỉ đành về bẩm báo sự thật...”

=>Bề ngoài: Khiêm tốn, có vẻ như là “Ta không thể làm gì khác, chỉ biết nói thật với mẫu thân mình thôi”.

Ẩn ý: “Ta sẽ đi mách lại với mẫu thân mình, để bà ấy biết ngươi từ chối lời mời của bà.”

●“... tin rằng mẫu thân ta sẽ hiểu cho việc Phí đại nhân bận rộn không thể tham dự.”

=>Bề ngoài: Có vẻ như đang bảo vệ Phó Tri Cẩm.

Ẩn ý: Nếu mẫu thân ta tức giận, đó là vì ngươi không đi, ta không chịu trách nhiệm đâu nhé.

●" Người làm nhi tử như ta không thể làm gì khác hơn là chân không bước ra khỏi nhà ở bên cạnh bầu bạn với mẫu thân.."

Bề ngoài: Ta sẽ làm tròn bổn phận con cái.

Ẩn ý: Ta sẽ không giúp gì thêm cho ngươi nữa (giống như việc mua lại cửa hàng của Thôi cô nương) vì ta "bận" ở nhà dỗ dành mẫu thân đang tức giận.

● "khẩn cầu mẫu thân không nên trách tội Phí đại nhân."

Bề ngoài: Lời nói đầy lễ nghĩa, rất “đoan chính”.

Ẩn ý: Nếu mẫu thân ta tức giận với Phí đại nhân ngài, thì... kệ ngài.

|Toàn bộ đoạn nói là một nước cờ chính trị kiểu “vừa đấm vừa xoa”

Sở Thế tử không trực tiếp đe dọa, nhưng dùng cách nói uyển chuyển, lịch thiệp để tạo áp lực tâm lý.

Hắn đặt Phó Tri Cẩm vào thế khó:Nếu Phí Tri Cẩm không đi tiệc => hắn không giúp Phí Tri Cẩm => việc của Thôi cô nương đổ bể => mẫu thân hắn tức giận => Phí Tri Cẩm mang tiếng => Thôi cô nương thất vọng.

Mà đáng nói hơn, Thôi cô nương chính là người khiến Phó Tri Cẩm "động tâm", nên càng không thể không giúp.

Vì sao đây là một “lời uy hiếp” dù không nói ra?

Vì mọi hậu quả đều quy về Phó Tri Cẩm, nhưng Sở Thế tử lại nói bằng giọng dửng dưng, như thể mình rất vô tội.

Phó Tri Cẩm không thể trách hắn ta – vì lời nào nghe cũng hợp tình hợp lý, không có gì “sai” cả.

=> Đây là chiêu “cười nói nhẹ nhàng, đẩy người vào góc tường” – rất cao tay.

_________________________

Phủ đệ nhà họ Phí rất rộng lớn, Thôi Yên Nhiên bước qua cánh cổng lớn, men theo hành lang uốn lượn với tay vịn, tiến vào một sân viện lát đá xanh vuông vức, không khí ấm áp, hài hòa, mang theo vẻ thanh bình dễ chịu. Đưa mắt nhìn quanh, ánh nắng rực rỡ như chói cả mắt, hai bên đường, những cành mai vàng nở rộ, hương hoa thoang thoảng trong gió.

Khi đi đến khúc quanh của hành lang, nàng bất ngờ chạm mặt một người — chính là Phí Tĩnh Vũ, người mà nàng đã gặp lúc sáng sớm khi ra cửa.

Hắn mặc một bộ thường phục màu xanh lam đậm, thắt lưng đen treo một miếng ngọc hình hoa sen đỏ sẫm. Đứng ở góc hành lang dài uốn lượn, dáng vẻ nghiêm chỉnh, thân hình cao ráo thẳng tắp. Từ xa trông thấy Thôi Yên Nhiên, trên mặt mơ hồ hiện lên một nụ cười gian xảo, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

“Yên Nhiên muội muội.”

Nghe vậy, Thôi Yên Nhiên chỉ khẽ mỉm cười,lạnh nhạt giữ khoảng cách, lễ độ đáp lễ.

“Thì ra Yên Nhiên muội muội vừa ra phố, có gặp phải chuyện gì thú vị không?”

“Cũng không có gì, chỉ là đi dạo một lát thôi.”

“Trời hôm nay thật đẹp, hoa mai vàng ở đình viện Đông Sương nở đỏ rực, chi bằng chúng ta cùng đi thưởng hoa một phen, muội thấy thế nào?”

Hắn khẽ cười, nụ cười mang theo một chút câu dẫn cùng ranh mãnh.

Không thể nào. Thôi Yên Nhiên vốn không thích kiểu cư xử như vậy. Trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nụ cười nhẹ nhàng, lễ nghĩa chu đáo:“Được Nhị công tử mời là vinh hạnh của Yên Nhiên, nhưng tiếc là lúc này Yên Nhiên còn chút việc phải làm, e là không thể cùng Phí nhị công tử thưởng mai được rồi.”

Dứt lời, không để Phí Tĩnh Vũ nói thêm lời nào, nàng liền dẫn theo Trúc Linh rời khỏi hành lang, quay về Lăng Tê Các.

“Công tử,” một tiểu đồng nhanh chóng bước tới, cúi đầu nhỏ giọng bẩm báo:“Sau khi Thôi cô nương ra khỏi phủ, đã dạo qua chợ, mua một ít vải vóc, sau đó vào trà lâu dùng trà với Đại công tử.”

“Phó Tri Cẩn sao?” Hắn hơi nhướn đuôi mắt, cười nhạt: “Xem ra lời đồn không đúng rồi, vị huynh trưởng tốt của ta cũng chỉ là người phàm trong chốn trần tục mà thôi — người đời ai lại không yêu mỹ nhân chứ.”

“Công tử?”

“Cứ tiếp tục để ý là được.”

Nụ cười vẫn vương trên khóe môi hắn, nhưng không hề chạm tới đáy mắt —— ánh nhìn sắc lạnh như đang khóa chặt con mồi, hướng về cuối hành lang.

__________________

Thôi Yên Nhiên, vừa trở lại Lăng Tê Các liền lập tức bận rộn, nàng trải tấm tranh thêu gấm do Phó Tri Cẩm đưa, chăm chú suy ngẫm cách thức may vá.

Mãi cho đến khi trăng đã treo lơ lửng đầu ngọn liễu, nàng vẫn chưa rời khỏi ghế, chỉ thỉnh thoảng xoay cổ giãn gân cốt, đôi tay cũng không ngừng khâu thêu.

Phải biết rằng, trước kia phụ thân nàng để hoàn thành một bức tranh gấm như vậy đã mất hơn nửa tháng. Nay chính miệng nàng cam đoan mười ngày là xong, sao có thể không tranh thủ từng chút thời gian?

Vừa thêu, Thôi Yên Nhiên vừa nhớ lại lời phụ thân nàng từng nói:“Trong tim có họa, dùng kim làm bút, vẽ nên non sông gấm vóc; lấy chỉ điểm màu, tô lên cảnh sắc rực rỡ.”

Đêm khuya, Trúc Linh không dám làm phiền, chỉ cẩn thận thắp thêm vài ngọn đèn dầu. Dù bên ngoài đã tối đen như mực, nhưng Lăng Tê Các vẫn sáng rực như ban ngày.

Có lẽ vì đôi mắt đã quá mỏi mệt, bị ánh đèn chói lóa; có lẽ vì công đoạn vá thêu này quá gian nan… đôi mắt Thôi Yên Nhiên chẳng biết từ lúc nào bắt đầu phiếm hồng. Một nỗi chua xót dâng lên trong tim, khiến hàng lệ lặng lẽ lăn dài, rơi xuống mu bàn tay đang cầm kim thêu.

“Cô nương?” Trúc Linh bên cạnh thấy vậy, lo lắng lên tiếng.

Thôi Yên Nhiên lúc này mới phát hiện mình đã nước mắt đầy mặt, vội đưa tay áo lau nước mắt, nghiêng mặt đi, khẽ nói:“Không sao… chỉ là đột nhiên thấy nhớ nhà thôi.”

Nghe vậy, tâm tư Trúc Linh cũng thoáng trầm lặng. Tấm tranh gấm này vốn là tác phẩm cuối cùng do phụ thân nàng để lại khi còn sống. Nay vật còn người mất, bày ngay trước mắt, bảo sao không xúc động, không buồn cho được?

Mà cảnh tượng nàng lặng lẽ rơi lệ này… lại vừa hay bị Phó Tri Cẩm đứng ngoài cửa phòng bắt gặp.

Tối muộn, hắn mới về đến phủ. Khi đi ngang qua Lăng Tê Các, thấy ánh đèn trong viện sáng trưng như ban ngày, liền bước vào xem thử. Vừa tới sân, Lẫm Vệ định cất tiếng gọi người, liền bị Phó Tri Cẩm ra hiệu ngăn lại.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn vào bên trong một cái, rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi, bước chân không một tiếng động, Lẫm Vệ cũng vội vã theo sau.

Xem đi, xem đi, mỹ nhân rơi lệ, chủ tử đau lòng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play