⛅️Editor:Mây mê ngôn tình
___________
Năm Tấn Nguyên thứ mười, Cẩm Thành, Ba Thục.
Ánh nắng mùa đông rải đều lên những bức tường đỏ, mái ngói xanh. Cuối con phố náo nhiệt là cổng Kim Vũ, lối dẫn ra vùng ngoại ô thành. Xe ngựa lấp loáng nối đuôi nhau, dòng người qua lại không ngớt, tất cả đều phải đi qua cánh cổng này để vào hoặc rời khỏi thành.
Người qua kẻ lại tấp nập, trong số đó có một nam nhân gầy gò khoác trường bào cổ tròn màu mực, dáng vẻ không mấy nổi bật giữa đám đông ồn ã. Sau khi rời cổng thành, hắn thoáng liếc nhìn đám binh lính canh gác phía sau, rồi rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh ở ngã rẽ ngoại ô.
Cuối con đường ấy là một bãi tha ma hoang vắng, nơi bình thường hiếm ai qua lại. Bước chân hắn vô thức nhanh hơn, nhưng khi đến gần bãi tha ma, bước chân bỗng khựng lại.
“Ngươi là ai?”
Một giọng nói trầm khàn đột ngột vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của con đường nhỏ.
Thôi phủ ở Cẩm Thành đã bị thảm sát chỉ trong một đêm, nhưng duy chỉ có tiểu thư Thôi gia là không tìm thấy tung tích. Nhận lệnh "sống phải thấy người, chết phải thấy xác", sư gia của phủ nha đoán rằng thi thể người Thôi gia chắc hẳn đều bị vứt tại bãi tha ma này, tất nhiên có thể chờ ở đây ôm cây đợi thỏ.
Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng gắt gao khóa chặt vào nam nhân gầy gò trước mặt. Ánh nhìn thâm trầm ấy khiến người ta lạnh sống lưng. Sau một thoáng im lặng, hắn bỗng nhếch môi cười lạnh:“Thôi cô nương, ngươi quả nhiên trốn rất giỏi.”
Người cải trang thành nam tử không ai khác chính là Thôi Yên Nhiên. Nghe thấy mình đã bị lật tẩy, nàng lập tức quay đầu bỏ chạy.
Trong đầu nàng cấp tốc nghĩ cách thoát thân, cắm đầu chạy về phía trước. Nhưng ngay khi còn đang gắng sức chạy trốn, nàng bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau thấu xương lan khắp tứ chi, suýt chút nữa khiến nàng khuỵu ngã.
“Đúng là một con nha đầu cứng đầu...”
Sư gia Ôn Ngọc đuổi theo sát phía sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh tàn nhẫn.
“Đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết.”
Bên cạnh sư gia, mấy tên nha dịch cũng lao tới vây bắt. Thôi Yên Nhiên cắn răng chịu đau, không dám dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Ngay trước mặt nàng, con đường nhỏ vùng ngoại ô đột ngột kết thúc bằng một vách đá dựng đứng. Bên dưới là dòng sông cuồn cuộn chảy xiết.
Thôi Yên Nhiên đưa tay ôm lấy vết thương sau lưng, máu từ miệng vết thương nhanh chóng thấm đẫm y phục. Nàng choáng váng nhìn về đám người đang đuổi tới phía sau, ánh mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt.
Dừng lại bên vách đá hồi lâu, Thôi Yên Nhiên mới dần hoàn hồn, nhận ra bản thân lúc này thực sự chật vật đến mức nào. Chiếc trường bào màu mực vấy đầy máu, búi tóc nam nhân vất vả buộc lên đã xổ tung, ngay cả giày cũng rơi mất một chiếc. Nàng không khỏi bật cười khổ.
Kẻ đã khiến nhà họ Thôi diệt môn đúng là dụng tâm kín kẽ. Không chỉ thừa dịp đêm tối xông vào phủ loạn đao giết chóc, mà còn phục sẵn tại nơi vứt xác để chờ nàng lộ diện.
“Thôi cô nương, ta khuyên ngươi đừng làm chuyện vô ích nữa. Dù gì cũng chỉ có một con đường chết, hà tất phải giãy giụa như vậy?”
Sư gia Ôn Ngọc lạnh lùng nâng tay, đám nha dịch xung quanh lập tức giương cung, mũi tên đồng loạt chĩa thẳng vào Thôi Yên Nhiên.
Gương mặt tái nhợt của nàng tràn đầy căm hận, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm sư gia. Nàng đã không còn sức để chạy trốn, sau lưng là vách đá cheo leo, bên dưới là dòng sông cuồn cuộn gầm réo.
Nếu bị bắt, chắc chắn sẽ không còn đường sống. Nhưng nếu nhảy xuống, ít nhất vẫn còn một tia hy vọng.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức hạ quyết tâm. Khi mũi tên thứ hai phóng tới, nàng lao thẳng xuống vực.
Tiếng gió rít bên tai, dòng nước xiết cuốn lấy thân thể nàng trong nháy mắt. Nước sông lạnh buốt thấu xương, cơn đau do vết thương trên lưng hòa cùng cảm giác ngạt thở khi chìm xuống, tất cả đều khiến nàng không kịp phản ứng. Chỉ trong chớp mắt, sóng lớn quật mạnh, nàng hoàn toàn mất đi ý thức, cơ thể chìm hẳn vào dòng nước.
Trên vách đá, sư gia Ôn Ngọc híp mắt nhìn xuống, chỉ thấy một chấm đen nhỏ trôi nổi vài lần rồi nhanh chóng bị nước sông nhấn chìm. Chẳng bao lâu sau, mặt nước đã chẳng còn dấu vết gì nữa.
---
“Yên Nhiên, con nhất định phải sống thật tốt, phụ mẫu chỉ mong con sống thật tốt mà thôi...”
Cơ thể nàng trôi dạt như một chiếc thuyền con giữa biển cả, bấp bênh, vô định. Trong cơn mơ hồ, dường như nàng lại trở về trước ngày biến cố xảy ra.
Đó vốn chỉ là một mùa đông bình thường.
Phụ thân nàng, Thôi Thượng Cảnh, là gia chủ Thôi gia, chuyên lo việc kinh doanh gấm thêu. Theo lệ hằng năm, ông cẩn thận chuẩn bị lô gấm thêu tinh mỹ nhất, mang đến thương hội Cẩm Thành.
Ba Thục Cẩm Thành vốn nổi danh là nơi sản xuất gấm thêu Thục tú thượng hạng, thường được Xưởng Dệt Hoàng Gia ở kinh thành chọn làm cống phẩm. Những năm gần đây, Thôi Thượng Cảnh dốc lòng duy trì nghề thêu gia truyền, không ngừng cải tiến, sản phẩm làm ra đều thuộc hạng thượng phẩm. Nhờ vậy, tại các thương hội lớn, gấm thêu của Thôi gia luôn nổi bật, năm nào cũng đoạt ngôi đầu. Chính vì thế, vinh dự cung ứng cống phẩm thêu gấm mỗi năm luôn thuộc về Thôi gia.
Thương hội Cẩm Thành lần này cũng nhằm quyết định ai sẽ phụ trách cống phẩm cho năm sau.
Chẳng ai ngờ, trong thương hội, phụ thân nàng lại bị Giang gia vu khống rằng lô gấm thêu lần này là hàng đánh cắp. Điều đáng sợ hơn là ngay tại thương hội, Tri huyện Cẩm Thành - Lâm Vu Sơ - vốn luôn coi trọng phụ thân nàng, lại đứng về phía Giang gia, hoàn toàn không cho ông cơ hội giải thích, ép ông thừa nhận tội danh trộm cắp.
Phụ thân nàng trở về từ thương hội với cơn giận dữ đè nén, đến mức thổ huyết ngay tại chỗ. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Nhị công tử nhà họ Giang – Giang Ngâm Chi – thậm chí còn dẫn bà mối đến tận phủ, lấy danh nghĩa là muốn kết thân để giúp Thôi gia vượt qua khó khăn này.
Thôi Yên Nhiên dù chưa từng gặp hắn nhưng vì thường xuyên giúp quản lý thêu trang trong phủ, từ lâu đã nghe tiếng xấu. Giang Ngâm Chi ỷ thế gia tộc đã đứng vững trăm năm ở Cẩm Thành mà tác oai tác quái, thậm chí nhiều lần cưỡng đoạt dân nữ. Hiện giờ hắn ép hôn chỉ e là muốn diệt trừ Thôi gia để độc chiếm việc cung cấp gấm thêu.
Ngay trong đêm Thôi gia cự tuyệt lời cầu thân, một toán hắc y nhân bịt mặt xông vào, vung đao chém giết điên cuồng như thể mang mối thù khắc cốt ghi tâm.
Phụ thân nàng vốn định cùng gia đinh chống trả, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của chúng. Đám sát thủ ấy ra tay tàn độc, gặp ai giết nấy. Phụ thân nàng dù trọng thương vẫn cố che chở cho thê tử cùng nhi nữ, cuối cùng bỏ mạng dưới lưỡi đao.
Mẫu thân gắng sức đẩy Thôi Yên Nhiên vào một hang chó bên tường giả sơn, chỗ ấy chỉ đủ giấu một người.
“Yên Nhiên, nhớ kỹ, phụ mẫu chỉ mong con được sống, con nhất định phải sống!”
Thôi Yên Nhiên co rúm người trong bóng tối, nàng qua khe đá tận mắt chứng kiến mẫu thân bị đâm chết. Nàng muốn lao ra cứu, nhưng nếu để lộ thân phận thì chỉ có con đường chết.
Nàng cắn chặt môi đến bật máu, ra sức bịt chặt miệng, không dám để lọt ra chút âm thanh nào.
Đêm đó, nàng mất đi tất cả. Gia đình diệt môn ngay trước mắt, trái tim nàng chỉ còn tràn ngập hận thù.
Giang Ngâm Chi, Giang gia…
Sau bao gian nan vất vả mới trốn khỏi thành, nàng không ngờ lại bị phát hiện ở bãi tha ma. Rõ ràng, Giang gia quyết không buông tha bất kỳ ai của Thôi gia.
Bị dòng nước sông băng giá nhấn chìm, ý thức nàng dần mơ hồ, cơ thể trôi nổi vô định. Trong cơn ảo giác, nàng lại thấy một lưỡi đao vung xuống, nhưng lần này, phụ mẫu lại xuất hiện, che chắn cho nàng một lần nữa.
“Yên Nhiên, con nhất định phải sống.”
Lưỡi đao lạnh lẽo xuyên qua họ, bóng dáng phụ mẫu nàng tan biến như sương khói.
“Không!”
Thôi Yên Nhiên thét lên, choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
“Cô nương, người tỉnh rồi sao?”
Bên tai vang lên giọng nữ tử trong trẻo, xa lạ.
Vừa rồi trong giấc mộng, nàng lại thấy phụ mẫu nàng che chở cho nàng mà bị giết. Trái tim quặn đau từng cơn, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Một nha hoàn dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy, tựa vào thành giường. Hiện giờ nàng mới phát hiện bản thân đã thay một bộ y phục màu tím nhạt. Khi nàng cử động, cổ áo hơi mở ra, lộ ra làn da trắng như tuyết, tựa như bạch ngọc không tỳ vết. Mồ hôi mỏng đọng trên trán, những lọn tóc tán loạn quanh gò má, đôi mắt còn vương lệ, càng khiến nàng trông mong manh đáng thương.
Nàng cẩn thận quan sát xung quanh, nhận ra đây là khoang thuyền, dưới thân còn có cảm giác bồng bềnh lắc lư.
"Đây là đâu?" Nàng yếu ớt hỏi.
“Cô nương, nô tỳ tên Trúc Linh, là đại nhân nhà ta đã cứu cô nương.”
Nữ tử trước mặt búi tóc thành hai búi nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, có vài chấm tàn nhang, mặc áo lục nhạt của nha hoàn.
Thôi Yên Nhiên ho khan vài tiếng, vết thương trên lưng đau thấu tim gan khiến nàng nhíu mày.
“Đại nhân nhà ngươi là ai?”
Trúc Linh lo lắng, quay người lấy bát thuốc trên bàn đưa tới.
Nước thuốc đen đặc, vị đắng tràn khắp khoang miệng. Nàng gắng nuốt xuống, đến khi Trúc Linh đặt bát về bàn, mới nghe nàng ta đáp: “Là đại nhân của Xưởng Dệt—Phí Tri Cẩm.”
Đôi mắt to tròn của Trúc Linh lóe sáng đầy hứng thú.
“Cô nương, có phải người quen đại nhân nhà chúng ta không?”
Phí…
Nàng lẩm nhẩm cái tên này, bất giác cảm thấy quen thuộc. Trong ký ức chợt lóe lên một bóng hình, nhưng lại không nắm bắt được.
Cho đến khi Trúc Linh dẫn nàng đi cảm tạ ân nhân, nhìn thấy dáng người cao lớn nọ, nàng mới chợt nhận ra.
Thì ra là người quen cũ.
Phí Tri Cẩm, phụ thân hắn và phụ thân nàng từng là tri kỷ. Lúc gia đình hắn gặp biến cố, bị giáng chức về Cẩm Thành, phụ thân nàng đã hết lòng giúp đỡ. Khi đó, Phí Tri Cẩm còn nhỏ, theo phụ thân trú lại Thôi gia một thời gian.
Phụ thân nàng từng làm lão sư dạy vỡ lòng cho hắn. Vì có ít bằng hữu cùng trang lứa, nàng liền suốt ngày bám theo hắn. Phụ thân hắn thấy vậy, từng đùa rằng hai người chính là “thanh mai trúc mã”, rồi cùng phụ thân nàng bàn bạc, định ra hôn ước.
Sau này, phụ thân hắn thăng quan tiến kinh, liên lạc giữa hai nhà dần thưa thớt. Đến khi nghe tin phụ thân hắn bệnh nặng qua đời hai năm trước, nàng cũng không còn nhận được tin tức của hắn nữa. Việc hôn ước, phụ thân cũng chưa từng nhắc lại.
Nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ——dưới vẻ ngoài ôn hòa lễ độ trước mặt trưởng bối, hắn từng lạnh lùng giết chết một kẻ nô bộc dám trái ý mình. Cảnh tượng ấy từng ám ảnh nàng suốt một thời gian dài.
---
Dưới ánh nắng ấm áp, hắn đứng thẳng tắp, áo bào đen cổ tròn đơn giản, bên hông không đeo bất cứ thứ gì, chỉ có làn gió sông khẽ lướt qua tay áo.
Khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt sâu thẳm tựa đêm sao, đôi mày nhẹ nhàng thư thái, mang theo ý cười phong lưu vô tận. Nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta cảm thấy khó mà đến gần, như ánh nắng mùa đông dịu dàng mà lạnh lẽo.
“Phí ca ca.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, gọi tên hắn.
Đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, mang theo nét cười như có như không, lặng lẽ quan sát nàng. Bàn tay thon dài đang lật xem một món đồ——chính là miếng ngọc bội long phụng hòa minh, rơi xuống khi hắn cứu nàng lên thuyền.
Miếng ngọc này chính là tín vật hôn ước mà phụ thân nàng năm xưa đã tìm thợ giỏi để chế tác, từ cùng một khối ngọc tạc thành đôi.
“Lâu rồi không gặp, Yên Nhiên muội muội.”
__________________
Editor: Mở hố trước chương ở đây, xong bộ của 《Bát Bảo Cao》 Mây sẽ tiếp tục cập nhật cho bộ này nhé. Hợp gu thì nhảy hố cùng Mây nha ❤️