⛅️Editor:Mây.

____________

Lúc này đang là buổi sáng, ánh mặt trời mùa đông không quá gay gắt nhưng vẫn chói chang.

Phí Tri Cẩm đứng ngược sáng, dáng người cao ráo, thẳng tắp, không hổ danh là đối tượng thầm mến trong lòng các thiếu nữ.

Sau khi nhìn thấy hắn, trong lòng Thôi Yên Nhiên xoay vần trăm mối suy nghĩ. Hiện tại, thân phận của nàng bây giờ cũng không an toàn, nàng ở ngoài sáng, Giang gia ở trong tối. Cái chết thảm thương của người thân trong gia đình nhắc nhở nàng không thể buông xuôi.

Mỗi khi nhớ lại những lời vô tình nghe được lúc trốn chạy khỏi kẻ truy sát, nàng chỉ hận không thể tự tay giết sạch bọn chúng. Vậy mà quan phủ lại phán rằng phụ mẫu nàng chết là do “kẻ thù tìm đến trả thù”, vội vàng đóng lại vụ án. Thi cốt song thân còn chưa lạnh, vậy mà thân thích trong thôn lại lạnh lùng chỉ trích:“Tự gieo nghiệp thì không thể sống.”

Bao nỗi oan khuất, bao lời bôi nhọ, nàng không cam lòng cũng chẳng muốn hèn nhát cầu sinh. Mà ngay trước mắt, lại có một người thích hợp để nàng mượn sức.

Tâm tư đã thông suốt, Thôi Yên Nhiên nhìn Phí Tri Cẩm đang đứng ngược sáng, lặng lẽ nuốt xuống những thành kiến và nỗi sợ hắn thuở nhỏ.

Hàng mi dài khẽ run, thấm đẫm hơi sương, khiến đôi mắt đỏ hoe lại càng thêm ươn ướt. Giọng nói mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào vì sống mũi cay cay: “Phí ca ca.”

“Ừm.”

Hắn khẽ cười, vô tình để lộ trong mắt một tia thâm trầm.

“Yên Nhiên muội muội vì sao lại chật vật đến mức rơi xuống sông như thế này?”

Nghe vậy, Thôi Yên Nhiên cắn chặt đôi môi tái nhợt, hàng mi khẽ run, nước mắt long lanh lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch, yếu ớt: “Phụ thân, mẫu thân… người thân và gia nhân trong nhà… tất cả đều bị bọn đạo tặc sát hại… Muội, muội…”

Lời chưa kịp nói hết, nước mắt đã rơi lã chã.

Gương mặt tái nhợt đẫm lệ, vẻ mong manh khiến người ta nhìn mà không khỏi thương xót.

Phí Tri Cẩm nhìn nàng khóc sướt mướt, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt. Một lúc lâu sau, hắn rũ mắt xuống, trong đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng rồi vụt tắt. Hắn nhẹ giọng an ủi:“Yên Nhiên muội muội đừng sợ. Đã gặp rồi, tất nhiên ta sẽ che chở cho muội. Trước cứ tạm ở lại đây, đợi khi cập bến rồi tính tiếp.”

“Đa tạ Phí ca ca, gặp được huynh thật tốt.”

Thôi Yên Nhiên vừa nói vừa siết chặt chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi.

Thế nhưng, ngay khi trở lại khoang thuyền, những giọt lệ vẫn lấp lánh nơi khóe mắt nàng bỗng chốc tan biến, chỉ để lại đôi mắt hoe đỏ.

“Làm phiền Trúc Linh tỷ rồi.”

Chờ đến khi bóng dáng Thôi Yên Nhiên khuất hẳn trong khoang thuyền, nụ cười trên mặt Bùi Tri Cẩm cũng dần tan biến, chẳng còn chút ấm áp nào giữa trời đông giá rét.

Từ bóng tối, một ám vệ quỳ xuống trước hắn.

“Chủ tử.”

Phí Tri Cẩm ngừng vuốt ve miếng ngọc bội "Long Phụng Trình Tường" trong tay, sắc mặt bình thản, nhàn nhạt hỏi:“Đã tra rõ chuyện của Thôi gia chưa?”

Ám vệ này tên Kim Qua, là đệ nhất ẩn thân thu thập tin tức, chưa từng thất bại. Vậy mà lúc này, hắn lại lộ ra vẻ khó xử.

“Thôi gia… một trăm lẻ tám mạng người, không một ai sống sót, tất cả đều bị giết gọn trong một đao. Đây là hành động của tử sĩ được nuôi dưỡng trong bóng tối. May mắn duy nhất là Thôi cô nương trốn thoát. Nhưng đáng tiếc, khi nàng đến bãi tha ma tìm xác người thân bị vứt bỏ, lại bị sư gia Ôn Ngọc của phủ nha bắt gặp. Sau đó, Thôi cô nương ngã xuống vách núi, rơi thẳng xuống sông.”

Phí Tri Cẩm nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trong tay, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng, chậm rãi nói:“Xem ra Thôi gia vẫn chưa tuyệt đường số mệnh.”

Nói rồi, hắn đưa miếng ngọc bội cho Trúc Linh ở gần đó.

“Trả lại cho Thôi Yên Nhiên.”

Gương mặt hắn lạnh lẽo, ngay cả ánh nắng dịu dàng cũng không thể làm ấm. Hắn hạ lệnh:“Tìm một nơi an táng tử tế cho Thôi gia.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Kim Qua nhận lệnh, lập tức ẩn mình rút lui.

Coi như là trả lại ân tình năm đó.

Phí Tri Cẩm lặng lẽ nhìn dòng sông cuồn cuộn, ánh mắt như không có tiêu cự.

---

“Cô nương, đừng quá đau lòng.”

Trúc Linh đỡ Thôi Yên Nhiên về khoang thuyền, thấy nàng chỉ ngồi lặng thinh không nói một lời, nghĩ rằng nàng đang nhớ đến người thân đã khuất, bèn nhẹ giọng an ủi:“Đại nhân sẽ làm chủ cho cô nương.”

Thôi Yên Nhiên cụp mắt nhìn Trúc Linh, rồi khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, nơi dòng nước xiết vẫn không ngừng chảy cuồn cuộn. Nàng cố nặn ra một nụ cười:“Không biết hành trình của Phí đại nhân lần này là đi đâu vậy?”

“Ngài ấy phải trở về Thịnh Kinh trước Tết Nguyên Đán. Thuyền đã rời bến thì sẽ không cập bờ giữa chừng nữa.”

Thôi Yên Nhiên thoáng thất thần, chợt nhớ ra nàng từng nghe nói Giang gia có người đã vào kinh làm quan. Vì nịnh bợ kẻ trong triều, vì vinh hoa phú quý của bản thân, bọn chúng lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, không chút nể tình đồng hương.

Nàng phải đến Thịnh Kinh!

Nàng phải tìm bọn chúng đòi lại món nợ khiến nhà nàng tan cửa nát nhà!

---

Ban đầu, Thôi Yên Nhiên định nhân lúc thuyền chưa cập bến mà tận dụng cơ hội lượn lờ trước mặt Phí Tri Cẩm, khơi gợi lòng trắc ẩn của hắn để tìm cách bám vào.

Nhưng nàng không ngờ, sau bao biến cố, khi vừa có cơ hội nghỉ ngơi thì vết thương do mũi tên gây ra lại bị nhiễm trùng, kéo theo một cơn sốt rét, khiến nàng mê man không dứt.

Cũngmay là trên quan thuyền của Phí Tri Cẩm có đầy đủ thuốc men, mà nha hoàn Trúc Linh đi theo cũng biết chút ít y thuật, có thể tạm thời ứng phó.

Lần nữa gặp lại Phí Tri Cẩm, đã là nhiều ngày sau.

Hắn biết Thôi Yên Nhiên mắc bệnh thương hàn, nhưng khi gặp lại nàng, vẫn không khỏi chấn động trước thân thể gầy yếu mong manh ấy.

Gương mặt Thôi Yên Nhiên trắng bệch, chẳng còn chút sắc hồng. Đôi mắt vốn trong trẻo giờ đây đục ngầu, mờ mịt, ánh lên nỗi sợ hãi khó tả. Đôi môi vốn đã không chút huyết sắc lại bị nàng cắn đến tái nhợt. Chỉ mới ba ngày không gặp, vóc dáng vốn gầy gò nay lại càng thêm yếu ớt, tưởng chừng chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.

Trúc Linh thấp giọng giải thích: “Chủ tử, từ khi bệnh, Thôi cô nương chưa từng có giấc ngủ yên ổn. Mỗi lần thiếp đi đều bị ác mộng đánh thức, cho dù có lúc chợp mắt một lát, nàng cũng sẽ vô thức gọi tên những thân nhân đã khuất. Thuốc có thể trị bệnh, nhưng nỗi sợ tích tụ trong lòng Thôi cô nương e là nhất thời khó lòng xua tan được.”

Phí Tri Cẩm trầm mặc đứng bên giường, ánh mắt mang theo ý vị khó đoán, nhìn Thôi Yên Nhiên đang chìm vào giấc ngủ chập chờn.

“Qua mấy ngày nữa sẽ đến Thịnh Kinh. Khi đó tìm một đại phu đáng tin khám cho nàng, đừng để nàng vất vả trốn thoát được mà lại vì bệnh mà bỏ mạng.”

Chờ đến khi Phí Tri Cẩm và Trúc Linh rời khỏi phòng, Thôi Yên Nhiên vốn đang ngủ say bỗng mở bừng mắt. Ánh nhìn tỉnh táo, chăm chú dõi theo cánh cửa vừa đóng lại.

Chờ đến khi thân thể Thôi Yên Nhiên khá hơn đôi chút, con thuyền đã cập bến ngoại ô Thịnh Kinh.

Phí Tri Cẩm chuyến này xuôi Nam trước sau mất gần nửa năm. Vì phải kịp trở về kinh phục mệnh trước tân niên, sau khi cứu được Thôi Yên Nhiên, hắn không hề cập bờ dừng lại chỉnh đốn, cuối cùng cũng về đến kinh thành vào ngày hai mươi tháng Chạp.

Tại bến tàu ngoại ô Thịnh Kinh, Phí phủ đã sớm có người chờ sẵn. Lưu Đại quản sự do lão thái thái trong phủ phái đến đón thuyền, vừa nhìn thấy quan thuyền có treo chữ "Phí phủ" cập bờ liền vội vã tiến lên.

Trước khi rời khỏi khoang thuyền, Thôi Yên Nhi bởi vì lần đầu tiên đặt chân đến Thịnh Kinh, trong lòng không khỏi có chút phấn khởi, sắc mặt cũng vì thế mà có thêm vài phần huyết sắc.

"Cô nương, tuy mấy ngày nay không có tuyết rơi thêm, nhưng trời vẫn còn rất lạnh." Trúc Linh vừa nói vừa khoác lên người nàng một chiếc áo choàng lông chồn, sau đó đưa cho nàng bình nước ấm đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận xác nhận:“Như vậy, cô nương sẽ không sợ lạnh nữa.”

Bước chân xuống sàn thuyền kiên cố, lắng nghe tiếng người nhộn nhịp náo nhiệt, nhìn những con phố phồn hoa san sát, Thôi Yên Nhiên như thể được tái sinh, cảm nhận rõ ràng sức sống mãnh liệt của chốn kinh thành.

"Phí ca ca." Thôi Yên Nhiên khẽ gọi, giọng nói dịu dàng.

“Ừm, đã đến Thịnh Kinh rồi. Trước tiên theo ta về phủ, an bài chỗ ở ổn thỏa rồi mới tính tiếp chuyện sau này.”

Lưu Đại quản sự đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nữ tử từ trên thuyền bước xuống. Nàng khoác áo choàng lông chồn màu nhạt, mái tóc đen như mây, dung nhan kiều mị lại đoan trang. Nàng e lệ ôm chặt bình nước ấm trong tay, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng lại toát lên nét dịu dàng động lòng người.

Lưu Đại quản sự là người tinh tường, không dám nhiều lời, nhưng trong lòng đã sớm đoán được nữ tử này chắc hẳn có quan hệ không nhỏ với công tử nhà mình. Vì thế, ông ta cung kính hành lễ, rồi lập tức dẫn người lên thuyền thu dọn hành lý.

So với Cẩm Thành, Thịnh Kinh quả thực phồn hoa hơn gấp bội. Đường phố hai bên san sát trà lâu, tửu quán, tiệm cầm đồ, xưởng chế tác, ngay cả khoảng trống bên đường cũng có không ít sạp hàng nhỏ. Đường phố kéo dài từ Đông sang Tây, nối liền ra tận ngoại thành. Người qua kẻ lại tấp nập, thương nhân từ khắp nơi đổ về, bách tính ngược xuôi, muôn hình muôn vẻ, quả thực là biểu tượng của chốn phồn hoa.

Xe ngựa của Phí phủ men theo con phố nhộn nhịp, đi về phía Nam thành, rẽ vào một con hẻm mang tên "Ô Y", cuối cùng dừng lại trước phủ đệ treo bảng "Phí phủ".

Thôi Yên Nhiên hiểu rõ bản thân lúc này chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, không dám nhiều lời, sợ vô tình khiến Phí Tri Cẩm chán ghét. Nàng còn phải dựa vào hắn mới có thể ở lại Thịnh Kinh. Vì vậy, nàng vô cùng ngoan ngoãn, theo sự sắp xếp của Trúc Linh, cùng Phí Tri Cẩm một trước một sau bước vào phủ.

---

Phí Lão thái thái trong phủ đã sớm hay tin Phí Tri Cẩm trở về, liền cùng Vương thị và mấy người trong nhà chờ sẵn ở chính sảnh.

Vì vậy, khi Phí Tri Cẩm và Thôi Yên Nhiên một trước một sau bước vào chính sảnh, trông thấy trong sảnh đã tụ tập đông đủ, hắn không khỏi nhếch môi cười lạnh.

“Tri Cẩm, vị này là...?”

Vương thị đứng bên cạnh cẩn thận quan sát Thôi Yên Nhiên một lượt, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi.

Phải biết rằng, Phí Tri Cẩm xưa nay chưa từng thân cận nữ sắc. Mỗi lần nhắc đến chuyện hôn sự, hắn đều viện đủ lý do từ chối. Không ngờ chuyến nam hành lần này, hắn lại mang về một tiểu cô nương xinh đẹp, điều này thực sự khiến người khác không khỏi có chút kinh ngạc.

“Mẫu thân, đây là ái nữ của cố nhân phụ thân. Khi xưa, nhi tử từng nhận ân dạy dỗ từ phụ thân nàng. Đáng tiếc, gia đình nàng không may gặp biến cố, hiện tạm thời lưu lại phủ ta một thời gian, về sau, xin làm phiền mẫu thân quan tâm.”

Phí lão thái thái vừa trông thấy Thôi Yên Nhiên, cảm giác như đã quen biết từ lâu. Nghe Phí Tri Cẩm nhắc đến ân sư thuở nhỏ, bà liền hiểu ra đó chính là thiên kim Thôi gia ở Cẩm Thành, Ba Thục. Năm xưa, Phí gia từng lận đận chốn quan trường, bị giáng chức đến Cẩm Thành, rơi vào cảnh khốn cùng. Nhờ có gia chủ Thôi gia–Thôi Thượng Cẩm ra tay tương trợ, bọn họ mới vượt qua được giai đoạn khó khăn.

“Hài tử, con là Yên Nhi(*)của Thôi gia sao?”

(*)Cách gọi thân mật của Phí lão thái thái gọi Yên Nhiên.Không phải Mây dịch nhầm đâu nha các tình yêu.

________ 

Thôi Yên Nhiên nghe vậy, nhìn thấy lão thái thái đã lâu không gặp, sống mũi không khỏi cay cay. Kể từ khi gia đình gặp đại nạn, nàng đã nghĩ sẽ không còn ai gọi mình là "Yên Nhi" nữa. Giờ phút này,vành mắt nàng đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:“Phí tổ mẫu, con chính là Yên Nhi...”

“Khổ thân con rồi, hài tử... Phụ thân con...?”

Nước mắt nàng không kìm được mà lăn dài trên má, giọng nói run rẩy:“Người nhà con... tất cả đều đã qua đời.”

Lão thái thái từng nhận ân tình của Thôi Thượng Cẩm, nay nghe tin cả Thôi gia đã bị diệt môn, không khỏi cảm thán số mệnh trớ trêu. Bà kéo tay Thôi Yên Nhiên, cảm nhận lòng bàn tay lạnh buốt của nàng, không nhịn được mà thở dài:“Đứa trẻ tội nghiệp, Yên Nhi..con đã chịu khổ rồi.”

---

Ngay lúc này, bên ngoài cửa có một nữ tử bước vào. Nàng có làn da trắng mịn như tuyết, lông mày thanh tú như tranh vẽ, ánh mắt long lanh như hồ thu, dung nhan rực rỡ, tỏa sáng rạng ngời.

“Biểu ca.”

Nàng ta chính là Lưu Nguyệt Hề, biểu muội bên nhà thân mẫu của Vương thị. Trước đó không lâu, nàng được mời tới Phí phủ, nhân dịp cận kề năm mới, Vương thị muốn tạo cơ hội để hai nhà qua lại nhiều hơn, kỳ thực là có ý tác hợp.

Phí Tri Cẩm lập tức hiểu rõ suy nghĩ của Vương thị, hắn cũng không vui khi có người bên ngoài nhúng tay vào chuyện của mình. Đối với hành động của Vương thị, hắn cũng chỉ là nể mặt mà không vạch trần, nét mặt không chút biểu cảm, chỉ thản nhiên đáp:“Ừm.”

Vương thị là người được phụ thân hắn đưa vào phủ sau khi ông trở lại kinh thành nhậm chức,không phải chính thê của Phí lão gia. Thân mẫu của Phí Tri Cẩm đã qua đời từ nhiều năm trước, vì vậy, đối với vị biểu muội Lưu Nguyệt Hề đến phủ thăm người thân này –hắn cũng chỉ đáp lại một câu lấy lệ.

Nhìn thấy lão thái thái thương xót Thôi Yên Nhiên như vậy, Phí Tri Cẩm biết trước mắt nàng có thể ở lại phủ. Sau khi sắp xếp nơi ở cho nàng xong xuôi, hắn cũng không nán lại lâu mà rời đi trước. Hiện tại, hắn đang nắm giữ chức vị quan trọng, cần phải tiến cung phục mệnh.

Đối với những chuyện đã xảy ra trước khi Phí lão gia qua đời và dọn về kinh thành, Vương thị cũng không rõ ràng. Nhưng khi biết Thôi Yên Nhiên là nhi nữ của ân sư Phí Tri Cẩm, bà vẫn tỏ ra nhiệt tình tiếp đón, sắp xếp cho nàng ở tại Lăng Tê Các trong hậu viện.

Trong hậu viện, Lưu Nguyệt Hề hoảng hốt chạy đến tìm Vương thị, lo lắng hỏi:"Di mẫu(*), hôm nay biểu ca đưa vào phủ chẳng lẽ là...”

(*)Tức là "dì" theo cách gọi hiện đại.

Vương thị khẽ nâng mắt nhìn Lưu Nguyệt Hề – người đang mất hết vẻ đoan trang e thẹn, lạnh nhạt nói:“Đừng hoảng sợ, chẳng qua chỉ là một cô nhi không cha không mẹ mà thôi. Với địa vị của Phí gia hiện tại, Phí Tri Cẩm sẽ không coi trọng nàng ta đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play