Động tác nguy hiểm chết người ấy chỉ trụ được vài giây. Cơ thể tôi bắt đầu nghiêng, chao đảo, lao về phía sàn tàu Titanic. Theo bản năng, tôi thu tay, cuộn người để bảo vệ mình khi ngã. Nhưng giữa lằn ranh sống chết, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo tôi. Jack, từ phía sau, kéo tôi lại, giọng căng thẳng xen chút đùa cợt: “Cô không nhẹ đâu đấy!”
Trọng lực lúc rơi, dù chỉ là một đồng xu, cũng đủ đè chết người.
Tôi thoát khỏi vòng tay anh ta, chân chạm sàn tàu, đầu óc vẫn lâng lâng. Đám đông xung quanh vỗ tay rần rần, hành khách trên boong xúm lại, hào hứng như vừa xem một màn xiếc thế kỷ.
Theo thói quen, tôi mỉm cười, gật đầu, tự nhiên như vừa bước xuống sân khấu. Rồi tôi cúi chào, điệu bộ chuyên nghiệp chẳng kém gì vũ công thực thụ. Jack cúi xuống nhặt cuốn phác thảo và cái mũ, mặt anh ta đầy vẻ bất lực. Tôi giật lấy cái mũ trên tay anh ta, lật ngược nó, đưa ra trước đám đông với nụ cười rạng rỡ: “Thù lao đây, cảm ơn nhiều! Tổng cộng năm đô thôi!”
Làm xiếc cũng là nghệ thuật kiếm sống. Trên hành trình này, tôi đã dựa vào mấy màn biểu diễn để nuôi cái bụng đói.
Jack thấy tôi làm thế, mắt sáng lên, đi sát bên cạnh, giả bộ nghiêm túc hùa theo: “Màn trình diễn đỉnh nhất thế kỷ, chỉ có năm đô thôi, quý vị!”
Thực ra, bảng Anh cũng chẳng tệ. Tôi không kén chọn tiền đâu.
“Ngày mai nhớ xuống tàu nhé,” tôi nhắc anh ta, giọng gấp gáp. Thắng được ván này đâu dễ dàng.
“Tôi chưa nhận thua đâu!” Jack dang tay, ngón tay lấm lem bụi than từ bản phác thảo cọ vào nhau, nụ cười vẫn tỉnh bơ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT