Tôi hít sâu, như thể bản năng chẳng bao giờ mất đi. Mỗi khi bắt đầu một việc gì – giải quyết rắc rối hay bước lên sân khấu – tôi đều mím môi, khép mắt, để hơi thở tràn đầy lồng ngực. Hôm nay cũng vậy. Mùi nước biển mặn chát hòa với mùi sơn tàu chưa khô xộc lên mũi, đánh thức từng cơ bắp mệt lử. Cơ thể tôi như đóa quỳnh nở trong đêm, xương cốt khẽ kêu răng rắc, sống lại sau cơn kiệt sức.
Tôi đứng thẳng, tay đút túi, mặt lạnh tanh, liếc Jack đầy thách thức. “Dễ thôi. Tôi sẽ làm một động tác mà anh tuyệt đối không làm nổi. Cá không?”
Jack nhìn tôi, mắt lóe lên sự tò mò, như muốn soi rõ tôi từ đầu đến chân. Anh ta buông tay, cười tươi: “Được, tiền cược là gì?”
“Ngày mai Titanic cập cảng Queenstown để đón khách Ireland. Kẻ thua phải xuống tàu. Người thắng giữ cả hai vé, ổn chứ?” Tôi nhún chân tại chỗ, khởi động nhẹ, cảm giác quen thuộc ùa về. Tiết tấu, nhịp điệu – tôi đang tìm lại chính mình.
“Cược lớn đấy!” Jack nhíu mày, bắt chước tôi đút tay vào túi quần, đi qua lại vài bước, trầm ngâm. Rồi anh ta huýt sáo, mắt sáng rực. “Chơi! Đời là một ván bài, chúc cô may mắn. Nhưng mà, ai thua cũng thiệt, cược kiểu này đúng là hại người hại mình.”
Gặp tôi là may mắn lớn nhất đời anh ta rồi, Jack. Tin tôi đi, ván cược này chỉ có lợi cho cả hai.
Tôi chẳng để anh ta kịp nghĩ thêm, quay người, hét lên: “Đồng ý rồi mà nuốt lời là cún con nhé!”
Jack cứng họng, im thin thít.
Tôi bước đến lan can, ngước nhìn mặt biển. Lan can cao ngang lưng, bên ngoài là thân tàu Titanic đen bóng, bên dưới là cánh quạt gầm vang. Gió biển thổi qua, làm tóc tôi tung bay rối bù – trời ơi, giờ mà có dầu gội thì tốt biết mấy.
Gần lan can là cột cờ – cái cột mà Rose từng nắm khi định nhảy xuống biển. Nhưng tôi không phải Rose, chẳng tìm cái chết. Tôi muốn sống, và lan can này sẽ là nơi tôi chứng minh điều đó.
Tôi liếc hoàng hôn xa xa, mặt trời lặn đỏ rực, nhuộm biển thành một dải vàng óng. Trong đầu, tôi nhớ lại sàn tập nhảy ngày xưa – những tấm ván gỗ ghép lại, kẽ hở thẳng tắp. Hồi đó, khi chưa tìm được hướng đi cho đam mê, tôi đã dẫm nát chúng, để lại dấu chân trên từng thớ gỗ.
Chân tôi nâng lên, xương cốt cứng cỏi như những tấm ván ấy. Nhưng tôi muốn chúng mềm mại, linh hoạt, để tôi làm chủ từng cơ bắp, từng cảm xúc. Vũ đạo là cuộc sống của tôi – mọi thứ tôi có, mọi thứ tôi là.
Cân bằng là trò chơi nguy hiểm. Tôi từng đứng trên bờ tường hẹp ở sân thượng, bên dưới là độ cao sáu tầng. Hai chân thẳng hàng, vững như bàn thạch, tôi tìm trọng tâm cơ thể – điểm duy nhất giữ bạn đứng vững, dù thế giới nghiêng ngả. Tôi chẳng sợ hãi, chỉ cô độc, như một tảng đá biết thở.
Ánh mắt tôi trở lại thực tại. Lan can Titanic hẹp như một đường chỉ, trơn tru, chỉ đủ cho chim biển đậu. Bên ngoài là mặt biển sâu mười mét – độ cao đủ để lấy mạng bất kỳ ai. Nguy hiểm rình rập, chẳng có gì bảo hộ. Ngay cả một vũ công nghiệp dư cũng sẽ chùn bước.
Nhưng tôi không phải nghiệp dư.
Tôi đổi tư thế, mũi chân siết chặt, cơ thể thẳng băng, tay buông tự nhiên, cằm hơi ngẩng, mắt nhìn thẳng. Thân thể này đủ dẻo dai – ba tháng qua, tôi đã ép nó từ cứng nhắc thành linh hoạt, bất chấp mọi đau đớn. Quá trình ấy tàn khốc, như xé toạc từng thớ thịt, nhưng tôi nghiện cảm giác đó. Nó nhắc tôi rằng tôi còn sống.
Tôi nắm chặt lan can, lực dồn vào tay, chân bật lên từng bước. Bàn chân cảm nhận độ hẹp của lan can – mấy gã công nhân Ireland không thể làm nó rộng hơn sao?
Jack trố mắt, đột nhiên hét lên: “Nguy hiểm lắm! Hay chơi bài đi, xuống đây!”
Chơi bài? Tôi chẳng có vận may hay mánh khóe để thắng anh đâu, Jack.
Đến đoạn lan can cuối, tôi siết tay, gân xanh nổi lên. Rồi, như một vụ nổ, tôi bật người, lộn ngược, hai tay bám lan can, chân vung lên trời, đầu cúi xuống. Động tác này là bản năng – chẳng liên quan gì đến cơ thể hiện tại, vì từ lúc “tái sinh”, tôi chưa từng tập lộn ngược lần nào.
Mũi chân duỗi thẳng, chỉ lên bầu trời – động tác Olympic đích thực, ở độ cao mười mét chết người.
“Cô đúng là một thiên tài!” Jack hét lên, mắt sáng rực, vội lôi cuốn sổ ra, cây bút lướt nhanh, phác họa tôi trong khoảnh khắc này.
Tôi chìm vào trạng thái, cơ bắp run nhẹ, nhưng tim đập bình thản như sa mạc tĩnh lặng. Tôi tìm trọng tâm – cảm giác cân bằng tuyệt đối. Khi đã nắm được nó, dù chỉ đứng bằng một ngón chân trên hạt cát, tôi cũng chẳng ngã.
Vì tôi là vũ công múa. Đôi chân là linh hồn của tôi. Khi linh hồn tôi đứng thẳng, cơ thể tôi sẽ bất tử.
Tôi phải đứng thẳng.
Nhưng cơ thể này vẫn quá non nớt. Tôi liếc xuống, hoàng hôn đỏ rực bên kia lan can, tóc vàng kim rũ xuống, lòa xòa vì cú lộn ngược.
Tôi ngừng thở, cơ thể căng cứng, như sắp vỡ vụn. Chỉ một lời thôi, tôi sẽ tan thành cát bụi. Tôi cắn môi, mồ hôi lạnh chảy từ trán, lăn xuống tóc.
Jack nhìn tôi, sững sờ, hét lên: “Đủ rồi, đủ rồi! Tôi chịu thua, cô quá đỉnh!”
Trọng tâm – tôi là một đường thẳng. Tôi nhắm mắt, chân từ từ hạ xuống, như buông bỏ tất cả, trở về mặt đất. Mũi chân chạm lan can, tôi mở mắt, thở hắt ra, buông tay. Cơ thể bật thẳng, hai tay dang rộng, giữ cân bằng.
Bàn chân tôi đứng vững trên lan can, cằm ngẩng cao, tay duỗi thẳng. Gió biển thổi qua, tóc lòa xòa che tầm mắt, nhưng qua kẽ tóc, tôi thấy ánh mặt trời lấp lánh trên sóng biển.
Thế giới tĩnh lặng. Tôi như đứng giữa trung tâm vũ trụ.
“I’m the king of the world!”
Linh hồn tôi, cuối cùng, đã đứng dậy.