Ngày 10 tháng 4 năm 1912, Southampton, Anh quốc.

Mười bốn giờ mười hai phút.

Tôi đứng đây, ngay tại bến cảng nơi RMS Titanic chuẩn bị rời bến. Mùa xuân nước Anh vẫn còn cái se lạnh, ánh nắng nhè nhẹ nhưng không đủ sưởi ấm, khiến người ta khẽ rùng mình nếu không mặc áo khoác dày.

Tôi nhét mái tóc xoăn vàng – kiểu đặc trưng của người Tây – vào chiếc mũ đen phong cách quý ông. Chiếc mũ này là chiến lợi phẩm từ một cuộc đấu rượu trong quán bar với một gã nhập cư. Cả nhà gã đều là dân nhập cư, ở cái thời châu Âu thế kỷ 19 đầy biến động, khi hai phần ba dân chúng đổ xô sang Mỹ tìm cơ hội đổi đời. Có người cướp được kha khá ở đó rồi quay về Anh, thăm quê cũ hoặc lôi kéo bạn bè đi cùng.

Hàng chục năm nay, dòng người nhập cư từ châu Âu cứ như đàn ong vỡ tổ, chen chúc lên những con tàu khách khổng lồ hướng tới Mỹ, chỉ để được ngắm Tượng Nữ Thần Tự Do. Trời mới biết bức tượng đó tượng trưng cho cái tự do gì, tôi chỉ chắc một điều: chẳng ai bán nổi cho tôi một tấm vé tàu sang Mỹ, dù là khoang hạng bét. Vậy mà giờ đây, tôi vẫn đứng ngẩn ngơ ở cảng Southampton năm 1912, chỉ để tìm một gã đàn ông mà khả năng gặp được gần như bằng không.

Hoặc nói đúng hơn, hắn chưa đủ tuổi để gọi là đàn ông. Một chàng trai? Hai mươi tuổi, vẫn còn nét ngây thơ xen lẫn khát vọng tuổi trẻ.

Tôi khoác chiếc áo choàng xanh đậm, rộng thùng thình, chẳng hợp tí nào với cơ thể mình. Nó là thứ tôi nhặt được từ một gã lang thang chết bên đường. Chiếc áo cũ kỹ, bốc mùi rẻ tiền, nhưng tôi vẫn giữ lấy. Tôi nhớ hôm đó mình ngồi cô độc bên bờ biển lạ lẫm, vừa giặt áo vừa ngẩn ngơ nhìn sương mù xa xa, như thể cả thế giới chỉ là một giấc mộng dài.

Có khi một giây tiếp theo, tôi sẽ tỉnh dậy, trở về đúng thời không của mình.

Tôi đã lang thang như một lữ khách suốt bao tháng năm. Nước Anh rộng chừng hai mươi bốn vạn cây số vuông, tôi từng đến đây, nhưng giờ lại mang thân phận một kẻ vô gia cư, lang bạt khắp chốn. Trước kia, khi gặp tai nạn máy bay từ London về nước, tôi chỉ biết đôi chút về nước Anh – rằng London đường phố chằng chịt, quán bar mọc như nấm, và nước Anh thì đầy sông ngòi.

Tên người Anh dài ngoằng, như một bài kiểm tra trí nhớ.

Lần đó, khi tỉnh lại, tôi kiệt sức, mí mắt nặng trĩu, những bông tuyết lấp lánh làm mờ đồng tử. Tôi tưởng mình đang mơ, thấy tuyết rơi đầy trời dưới ánh trăng, đưa tay chạm vào, mới nhận ra ngón tay mình trắng bệch như chính những bông tuyết ấy.

Rồi tôi nghe tiếng hát, giọng mỏng manh vương vấn trong không khí. Quay đầu lại, tôi thấy một người phụ nữ tiều tụy, ôm lấy tôi, quấn quanh cả hai là một tấm chăn rách nát. Chúng tôi tựa vào nhau, thân mật mà xa lạ, thật chẳng thể tin nổi. Tôi không ở bệnh viện, mà nằm trong vòng tay một người phụ nữ lạ lẫm.

Quỷ thần ơi, sao tôi lại lạc về năm 1911, trên một con đường ở Anh, thành kẻ lang thang? Một người phụ nữ mắc lao phổi đã dùng tấm chăn duy nhất của cô ấy để che chở cho tôi. Cuối cùng, tôi thì còn sống, còn cô ấy thì ra đi.

Lúc ấy, cô ấy hỏi tôi: “Cô tên gì?”

Tôi ngập ngừng, không biết liệu cô ấy có chấp nhận một cái tên Trung Quốc không.

“Tôi là Mary Robert, xin chào.” Cô ấy trông rất tiều tụy, tóc thì bết bẩn dính trên gương mặt, sinh mệnh mong manh như dây leo sắp tàn.

Môi tôi mấp máy, cuối cùng chỉ thốt được: “Xin chào.”

“Cô có từng gặp một người đàn ông không? À không… là một thiếu niên.” Cô ấy thở khó nhọc, hơi sương trắng như hơi thở tử thần mùa đông Anh quốc, từng chút cướp đi hơi ấm.

“Anh ấy tên Jack Dawson, có đôi mắt đẹp mê hồn. Nếu gặp anh ấy, xin hãy nói với anh ấy rằng tôi đang tìm… tìm anh ấy… À không, có lẽ chỉ cần biết anh ấy sống tốt một chút là đủ rồi.” 

Giọng cô ấy yếu dần đi, gương mặt trắng bệch như tượng đá. “Anh ấy tài hoa hơn người khác cho nên… chắc anh ấy sẽ sống hạnh phúc.”

Khi tôi đủ sức cử động, thì cũng đã quá muộn để quấn lại tấm chăn cho cô ấy. Chẳng ai biết người phụ nữ này từ đâu đến, cũng như tôi cũng không biết xuất thân của thân thể này từ đâu.

Năm đó, kẻ lang thang đầy đường, tôi nghĩ một cách chán nản.

Jack Dawson?

Nghe như một cái tên phổ biến, giống Tom hay John, nơi đâu cũng có thể gặp. Nhân vật chính của RMS Titanic cũng mang tên ấy.

Mãi đến khi nghe tin về Titanic – con tàu xa hoa khởi hành từ cảng Belfast – tôi mới nhận ra đây không phải trùng hợp. Bức phác họa trong tay người phụ nữ ấy, càng nhìn, tôi càng thấy giống Leonardo thời trẻ…

Tôi mất cả tháng để làm quen với nước Anh thời này. Cơ thể này, ngoài suy dinh dưỡng và vài cơn chóng mặt, vẫn còn tiềm năng. Tôi bắt đầu tập luyện, dù chẳng thể mạnh mẽ như trước, nhưng việc đứng dậy và nhảy múa khiến tôi thấy thế giới vẫn còn hy vọng.

Sau ba tháng rèn luyện, kiếm sống và lang thang, tôi do dự. Có nên tìm Jack Dawson, cảnh báo anh ta đừng lên Titanic? Nhưng tôi phải nói gì để thuyết phục? Con tàu ấy hướng tới Tượng Nữ Thần Tự Do, được ca ngợi là “không thể chìm”, vậy mà cuối cùng vẫn nằm lại dưới đáy đại dương.

Thôi kệ, tôi nên lo cho tương lai mình trước. Đột nhiên rơi vào thế kỷ 20, không danh tính, không hộ khẩu, tôi chỉ muốn kiếm một tấm vé sang Mỹ. Ở đó, người nỗ lực sẽ có cơ hội sống. Nhưng tôi thề, tôi sẽ không bao giờ lên Titanic.

Tôi chẳng đủ sức cứu con tàu ấy. Làm sao tôi dám chạy đến London, yêu cầu Harland & Wolff dừng chế tạo, hay túm cổ Bruce Ismay, hét vào mặt đám quý tộc tư bản rằng: “Tôi từ thế kỷ 21 tới, Titanic sẽ đâm vào băng trôi và chìm, hơn hai nghìn người nhưng chỉ sống sót chưa đến một phần ba!”

Nếu làm vậy, ngày mai tôi sẽ thành món đồ chơi cho băng trôi và hải âu dưới đáy Đại Tây Dương. Họ sẽ nghĩ tôi là kẻ điên, ngay cả vé tàu cũng chẳng mua nổi.

Vậy nên tôi không nên điên cuồng chạy đến Southampton vào phút cuối, từ Belfast xa xôi cách sáu trăm cây số, chịu gió lạnh buốt từ eo biển Anh. Trời mới biết sao tôi phải lặn lội đến đây, chỉ còn chưa đầy hai tiếng trước khi Titanic rời bến. Tôi phải chen qua đám đông chật kín, vào những quán bar ven cảng, tìm một người có thể chẳng hề tồn tại.

Thợ rèn, thợ mộc, nhạc sĩ, thương nhân, quý tộc, tài xế, ăn mày và kẻ giàu có hòa lẫn, tạo nên một bản giao hưởng náo nhiệt. Tôi thề bản thân chưa bao giờ chạy nhanh đến thế, tay nắm bức phác họa, gào lên ở những quán bar gần cảng: “Jack Dawson! Jack! Jack Dawson!”

Ban đầu tôi còn lịch sự đẩy cửa quán bar kiểu Anh thế kỷ 20, nhưng sau đó đã chuyển sang đạp cửa, dùng tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Thụy Điển, tiếng Ý bập bẹ, xen lẫn chút tiếng Đức lạ lẫm. Tôi chưa từng gọi tên ai bằng nhiều thứ tiếng đến vậy. Tôi chỉ sợ ai đó biết Jack nhưng không hiểu tiếng Anh kiểu Mỹ của mình – trời ơi, hồi xưa tôi thật sự học dở môn tiếng Anh, chỉ biết đọc phiên âm kiểu KK, chẳng đúng giọng Anh chút nào.

Tôi thật sự hận sao ngày trước lại đi xem Titanic, không chỉ một lần, thuộc làu cả tình tiết, khăn giấy xài hết cả tá. Vậy nên khi nghe tin Titanic sắp rời bến, tôi mới giật mình nhận ra Jack Dawson là ai. Bức phác họa trong tay bị tôi nắm nhăn nhúm, muốn ném xuống biển, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại.

Có thời điểm, anh chàng này từng là “nam thần” của tôi, trước cả khi tôi mê Pirates of the Caribbean. Tấm poster anh ta mặc vest trên Titanic từng được tôi dán ngay đầu giường.

Nếu tôi trở về được, tôi thề sẽ xé tấm poster đó thành từng mảnh vụn.

Jack Dawson.

Jack Dawson ——

Jack! Dawson… Rốt cuộc anh trốn ở xó nào rồi?

Tôi nhớ trong phim, khi tàu sắp rời bến, Jack mới lao ra từ quán bar, chạy thẳng lên tàu. Tôi phải tìm anh ta trước khi anh ta rời quán, nếu không, khi anh ta chạy ra, tôi chẳng thể đuổi kịp. Chân đàn ông và phụ nữ đâu cùng sức? Lúc đó, Titanic đã sẵn sàng rời đi, dù có ai gọi, anh ta cũng chẳng dừng lại.

Nước Mỹ, quê hương, Tượng Nữ Thần Tự Do, cơ hội mới, điểm bắt đầu cho mọi giấc mơ… Một vé khoang hạng ba chỉ ba mươi đô, nó đang vẫy gọi.

Nếu tôi là Jack Dawson, có một cô gái điên khùng bảo tôi dừng lại, chắc tôi cũng táng cho một phát.

Cô nghĩ ngày nào cũng có cơ hội thắng vé lên Titanic à? Dù biết tàu sẽ chìm, cô vẫn mang tâm lý may mắn mà lên. Nếu tàu chìm, cô sẽ bám vào mảnh gỗ, bơi như gấu Bắc Cực tới Mỹ. Con người trước khi hối hận luôn có cái tâm lý ấy.

Tôi rời quán bar cuối cùng có thể tìm, chiếc áo cũ kỹ bốc mùi hòa cùng gió lạnh cảng biển, khiến không khí thêm tĩnh mịch. Một chiếc xe khách màu xanh lướt qua, ánh mắt tôi đờ đẫn nhìn làn khói nó để lại.

Gần trưa, ánh nắng cố chấp chiếu sáng, nhưng tôi vẫn không muốn bỏ qua cảnh Jack lao tới với hành lý. Và rồi, tôi thấy anh ta.

Ban đầu, mắt tôi vô thức nhìn thẳng, như muốn xuyên thủng màn sương. Trên trời, mây trắng ngà lững lờ, xen lẫn đám mây xám, ánh nắng chiếu xuống như đang hấp hối.

Ánh mắt tôi lướt qua khu vực đón khách: một chiếc xe xanh, một quý ông đội mũ đen, một phụ nữ trung niên quàng khăn, những cô gái tóc vàng óng, một gã đàn ông ngậm xì gà rẻ tiền nhả khói. Trước mặt là cầu thang lên tàu, thân tàu ngày càng gần bờ. Khi tàu dừng, thủy thủ hét lớn: “Xếp hàng bên này, mời đi lối này!”

Tiếng loa vang khắp bến cảng, người qua kẻ lại, khói bụi mịt mù, khiến tôi hoảng loạn. Đột nhiên, một âm thanh vang lên, rồi tiếng hò reo như thủy triều. Tôi bước chậm về phía trước, đám đông bên cạnh liều mạng tiến lên, như bị âm thanh ấy lôi kéo. Ánh mắt tôi cuối cùng chạm vào bóng dáng đen hùng vĩ ấy – thân tàu đen như bầu trời đêm, ống khói vàng rực – TITANIC.

Ống khói đầu tiên phun khói đen đặc, như thể tôi có thể nghe tiếng con tàu bốn vạn tấn chuyển mình. Động cơ trong khoang bắt đầu khởi động, hàng trăm công nhân dưới hầm hét vang, đổ than vào lò, chuẩn bị rời bến.

Lúc này, nó ở đây, không phải bộ hài cốt lạnh giá dưới đáy biển, mà là một con tàu thực thụ, phương tiện vĩ đại nhất thời đại này, thế giới này.

I’m the king of the world.

Tôi là vua của thế giới.

Chẳng hiểu sao tôi nhớ tới câu nói nổi tiếng của Jack. Đáng tiếc, con tàu này chỉ tồn tại trên biển năm ngày trước khi nó chìm mãi mãi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play