Đám thủy thủ lôi tôi qua hành lang dài dằng dặc, xuống khoang giam tận đáy tàu. Chắc chúng tôi đã đi từ đuôi tàu lên mũi tàu, vì tôi đoán vé tàu của mình – vốn là của một gã đàn ông – khó mà thuộc khoang đuôi, nơi toàn là phụ nữ. Mũi tàu thì đông đàn ông hơn, đúng kiểu khoang hạng ba lộn xộn.
Gã trung niên, mà tôi giờ mới biết tên là Lovejoy, cứ lườm tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, như thể tôi là chuột chui từ cống lên khoang hạng nhất. Giọng ông ta khàn khàn, đã nói nhanh còn the thé: “Tôi nghĩ cô biết rõ tình cảnh của mình. Chủ nhân của tôi muốn cô trả lại thứ cô đã lấy. Tôi không muốn phải giao một cô gái như cô cho cảnh sát đâu.”
Tôi nhìn ông ta, ngơ ngác. Logic vu khống kiểu này đúng là… Tôi bắt đầu lo cho cái gã “chủ nhân” đó. Với chỉ số thông minh thế này, làm việc nổi không?
“Lovejoy, nghe nói các ông tìm được kẻ trộm rồi?” Một giọng nam trầm vang lên, đầy ý cười, từ ngoài cửa khoang. Một gã trẻ tuổi bước vào, áo bành tô đen, sơ mi trắng, nơ đeo cổ chỉnh tề. Tóc đen chải chuốt, toát lên vẻ thượng lưu xa xỉ. Hắn đút tay vào túi quần, nụ cười rạng rỡ như chiếc sơ mi trắng tinh.
Hắn đứng ở cửa, không thèm tiến lại gần, ngón tay gõ gõ sống mũi, mắt lướt qua tôi với vẻ ghét bỏ lộ liễu.
Tôi liếc hắn, và trong đầu chợt lóe hình ảnh người đàn ông kiêu ngạo ở bến cảng – nơi sương mù lượn lờ, nơi tôi va vào hắn và chiếc đồng hồ mắc vào tóc tôi.
Tôi cúi xuống, giả vờ chăm chú nhìn đôi chân đầy vết xước, làm như chẳng quen biết gì. Mũi chân vô thức cọ xuống sàn, tìm cảm giác nhịp nhàng. Vũ đạo là thứ tôi tự tạo ra, dùng cơ thể diễn đạt. Dù thân thể này khác, linh hồn tôi vẫn thuộc về từng tiết tấu. Kiếp trước, tôi luyện múa hơn hai mươi năm. Ở đây, mới ba tháng, tôi đã ép cơ thể này mềm dẻo trở lại, dù đau đớn đến xé lòng.
Tôi mơ một ngày cuộc sống ổn hơn – được ăn no, nằm dài như sâu lười, rồi lập kế hoạch để cơ thể này hòa nhịp với vũ đạo kiếp trước. Nhưng giờ, tôi chỉ muốn thoát khỏi cái nhà giam này.
Bất giác, tôi nhận ra khoang im lặng đến lạ thường. Ngẩng đầu lên, tôi giữ một khuôn mặt lạnh, tóc dài dính bết trên má. Không cần gương, tôi cũng biết mình thảm hại cỡ nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play