Titanic chìm như một cơn ác mộng, bắt đầu từ hừng sáng, đến tối không khí mới hết lắng đọng. Tôi còn nhớ rõ lúc chúng tôi xuống thuyền cứu nạn, bến cảng tối đen, mưa to bàng bạc, còn có những người đứng đợi người thân ngồi xổm bên bến cảng xếp thành hàng tạo không khí trầm lặng, cảm giác khẩn trương lạnh như băng.
Lúc Lovejoy che chở tôi và Cal xuống cầu thang, tôi nằm trong lòng Cal ngó đầu ra nhìn, nhìn thấy vô số khuôn mặt lo âu, hi vọng và tuyệt vọng luân chuyển trong mắt họ.
Không chỉ có người nhà hành khách, ngay cả phóng viên tòa soạn báo cũng bị nhiễm không khí khẩn trương ở đây, biểu cảm lúc cười cũng mang theo thương hại và sốt ruột.
Kì thực tôi vẫn luôn mơ hồ với đêm hôm đó, ấn tượng khắc sâu nhất là cha Cal đến bến cảng đón anh, ông ấy ngồi ở trong ô tô, có đôi mắt âm trầm giống Cal, mang theo ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi.
Hình như đang may mắn con trai mình tìm được đường sống trong chỗ chết, lại càng như đang tức giận khi con trai mình dẫn theo về một người phụ nữ không lên nổi mặt bàn, hơn nữa có thể dự đoán được chuyện này sẽ thành chê cười rất dài trong xã hội thượng lưu.
Tôi cũng không nói nhiều với ông trùm sắt thép kia, bởi vì Cal rất nhanh liền lên một con xe khác, vừa xoa tay tôi vừa nói cho lái xe đến bệnh viện.
Một thời gian ngắn sau tôi phải nằm trong bệnh viện làm trị liệu hồi phục chức năng, Cal gần như không rời khỏi tôi, bởi vì anh và công ty White Star Line có rất nhiều liên hệ, cho nên lúc ở bệnh viện cũng không thể không lưu ý mọi chuyện sau khi Titanic chìm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play