Trên con tàu Titanic này, bạn có thể bắt gặp đủ loại người – từ những kẻ tài hoa đến những gã chỉ có thân phận tầm thường. Nhưng nếu muốn ngắm giới thượng lưu Anh quốc hay các ông trùm Mỹ, bạn phải lết đến boong tàu khu D, ngửa cổ nhìn lên. Ở đó, đàn ông vận vest cắt may sắc sảo, còn phụ nữ đội mũ lộng lẫy, như bước ra từ một bức tranh quý tộc.

Dù là khoang hạng nhất hay hạng ba, tôi vẫn không tài nào tìm thấy người mình cần tìm. Jack Dawson, sau khi lên tàu, đã biến mất như một bóng ma trong mê cung hành lang chật chội. Tôi thuộc lòng từng chi tiết của Titanic – từ bộ phim đình đám đến vài tư liệu về con tàu – nhưng những thứ vụn vặt như số phòng của Jack thì lại trôi tuột khỏi đầu. Tôi chỉ nhớ mang máng anh ta ở khoang hạng ba, cùng với Fabrizio, người bạn thân cũng thắng được tấm vé tàu.

Chẳng lẽ tôi phải điên cuồng gõ cửa từng phòng? Chỉ nghĩ thôi đã thấy kiệt sức chết đi được. Nhưng tôi vẫn còn thời gian – ít nhất là đến trưa mai, khi Titanic cập cảng Queenstown, Ireland, đón nốt đám hành khách cuối cùng. Dù có tìm được Jack hay không, dù có thuyết phục được anh ta rời tàu hay không, tôi cũng phải nhất định phải xuống tàu ở đó.

Lên tàu lần này, nói thật, một phần vì “nam thần” thời niên thiếu từng khiến tôi mê mẩn. Sau này, khi tóc đã bạc, tôi có thể kể cho con cháu rằng: “Bà của các con cũng đã từng đặt chân lên con tàu định mệnh ấy, chỉ để cứu thần tượng ngày xưa.” Nhưng sâu thẳm, tôi biết lý do thật sự là tấm chăn của Mary – thứ đã cứu mạng tôi. Jack chỉ là cái cớ để tôi càng liều mình mà thôi.

Tôi lang thang ở hành lang khoang hạng ba, tìm suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được căn phòng ghi trên vé. Những bóng đèn trắng treo dọc lối đi hắt ánh sáng chói chang, chiếu lên từng gương mặt hành khách xa lạ. Tôi cảm thấy mình như một hồn ma lạc lối, chẳng thuộc về nơi này.

Không hành lý, không giày, cổ chân gầy guộc loang lổ bùn đất và máu khô. Chiếc áo khoác rách bươm, tay áo xắn cao, chiếc quần rộng thùng thình nuốt chửng cơ thể tôi. Tóc dài rối bù, xõa tung như vừa qua một cơn bão. Tôi bước đi, kéo theo ánh nhìn tò mò xen lẫn thương hại. Một phụ nữ Anh đứng tuổi dúi vào tay tôi một tấm chăn, giọng dịu dàng: “Cô bé, cô có cần giúp gì không?”

Tôi nhìn cô ấy, mặt lạnh tanh, đáp: “À cảm ơn. Mai cô có xuống tàu được không ạ?”

Cô ấy cười gượng, rồi bước đi.

Ai cũng nghĩ tôi điên. Nếu tôi hét lên rằng con tàu này sẽ chìm, chắc chắn họ sẽ tống tôi xuống biển, để tôi tự trải nghiệm cái gọi là “chìm tàu” trước cả thế giới.

Tôi lôi tờ vé ra, nhìn dòng chữ đậm nét: WHITE STAR LINE. Phía dưới ghi số phòng và vài thông tin linh tinh. Tôi mò đến căn phòng được ghi trên vé, đẩy cửa bước vào. Ba người đàn ông đang rôm rả nói chuyện bằng tiếng Thụy Điển, nhưng khi thấy tôi, họ im bặt. Có lẽ cái dáng vẻ quấn chăn, chân trần, quần áo rách rưới của tôi quá “ấn tượng”. Thời này, con gái để lộ mắt cá chân đã là chuyện gì đó rất thiếu gia giáo, huống chi tôi còn diện nguyên bộ đồ kỳ quặc như một người đàn ông thế này.

Tôi liếc quanh. Phòng nhỏ xíu, hai bên là giường tầng, lối đi giữa rất nhỏ. Cuối phòng có một bồn rửa mặt nhỏ xíu, bên cạnh là lò sưởi. Một gã hàng khách nằm trên giường tầng, cười toe toét, trò chuyện với hai người bên dưới. Thấy tôi, họ đồng loạt thu chân, nhường lối.

Tôi trèo lên chiếc giường trống cuối cùng, cảm nhận con tàu khẽ rung dưới lớp chăn. Chúng tôi đang lênh đênh giữa đại dương. Tôi lấykhăn chà xát đôi chân, vết xước đau rát. Một góc khăn sạch được tôi dùng để lau mặt, nhưng chỉ khiến nó thêm một vệt đen loang lổ. Bụi bẩn bám chặt, biến tôi thành một mớ hỗn độn.

Tôi ném tấm chăn đi, lẩm bẩm nguyền rủa cái logo White Star Line in trên đó cả trăm lần. Trong khoang tĩnh lặng, ba gã kia nhìn tôi như đang xem một vở kịch câm. Có khi tôi cũng có tài diễn xuất đấy – biết đâu sang tới Mỹ, tôi có thể làm bạn diễn với Chaplin.

Kế hoạch là ngủ một tiếng, tỉnh dậy, tìm Jack, thuyết phục anh ta rời tàu, rồi chờ đến trưa mai để xuống ở Ireland. Nghe thì hoàn hảo, nhưng cơ thể tôi đã kiệt sức. Tôi kéo chăn trùm kín, và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi thấy mình ngồi một mình trong rạp chiếu phim tối đen. Ánh sáng từ màn hình hắt lên ghế, mờ ảo. Titanic đang chiếu – con tàu lướt trên đại dương, nhưng chẳng có ai trên đó. Chỉ còn boong tàu trống rỗng, thân tàu lặng lẽ.

Nó đẹp như một bức tranh, đường cong hoàn mỹ dưới bầu trời đầy chim hải âu. Xa xa, cảng New York hiện lên, Tượng Nữ Thần Tự Do mờ ảo. Nhưng rồi, con tàu bắt đầu rời ra. Sơn tàu bắt đầu phai màu, mạn tàu nứt vỡ, cửa sổ vỡ vụn. Nó cứ thế chìm dần, bị nước biển nuốt chửng, lặng lẽ nằm lại dưới đáy đại dương, cách mặt nước hai dặm.

Cô độc, giữa bãi rác dưới đáy biển.

Tôi vươn tay, cố chạm vào nó, nhưng chỉ thấy một khung cửa rỉ sét, khắc hoa văn tinh xảo. Tôi đẩy cửa, một tia sáng chói lóa tràn ra, bao lấy tôi. Cánh cửa tự chữa lành, như thời gian tua ngược năm 2012, năm 1997, năm 1985, năm 1912…Cứ thế cánh cửa trở lại mới tinh, đẹp đẽ, hoa văn lá cây lấp lánh.

Tôi bước qua, thấy cầu thang xoắn ốc đồ sộ, mái vòm kính, đèn chùm pha lê rực rỡ. Mọi người vỗ tay, mỉm cười, như thể đã chờ tôi từ lâu. Tôi bước xuống cầu thang, cảm giác như vừa đi qua cả một thế kỷ.

Rồi tiếng còi tàu rền vang, kéo tôi tỉnh giấc. Tôi mở to mắt, ánh sáng từ trần khoang dịu dàng chiếu xuống, xen lẫn mùi ẩm mốc và tiếng động cơ vọng từ đuôi tàu. Khoang hạng ba nằm sát chân vịt Titanic, mỗi rung động như nhắc tôi rằng chúng tôi đang lênh đênh giữa biển khơi.

Trong buồng không có một bóng người. Tôi vội trèo xuống giường, vết thương ở chân đau nhói, khiến tôi phải kiễng chân để bớt rát. Ra khỏi phòng, hành lang chỉ lác đác vài hành khách. Tôi biết mình khó mà tìm được Jack ngay bây giờ. Làm người thường, chẳng phải nhân vật chính, muốn “gặp gỡ định mệnh” với nam chính là cả một thử thách –cho dù cùng trên một con tàu.

Tôi mò đến phòng ăn hạng ba, ngốn ngấu vài món như quỷ đói. Mấy gã di dân nhìn tôi, mắt tròn xoe, như muốn lọt tròng. Tôi chỉ muốn hét lên bảo họ nhặt mắt về mà đeo lại.

Đêm buông xuống, Titanic lướt trên mặt biển, xa xa là bờ biển Pháp – điểm dừng thứ hai. Bảy giờ tối, tàu sẽ đón thêm hành khách từ hai con tàu nhỏ.

Tôi ngủ mất năm, sáu tiếng, lãng phí thời gian quý giá để sống sót chỉ vì một giấc mơ? Tôi lê bước ra boong tàu khhu D, ánh hoàng hôn còn sót lại đỏ rực. Mệt mỏi, tôi nhìn màn đêm trùm lên mặt biển, quyết định thức trắng đêm nay. Tôi sẽ lùng sục khoang hạng ba để tìm Jack. Dù kết quả thế nào, sáng mai, khi tàu cập cảng Ireland, tôi phải xuống. Đó là cơ hội an toàn cuối cùng trước khi Titanic đi vào bi kịch.

Trên boong của khoang hạng ba có vài chiếc ghế dài. Một số hành khách đang ngồi nghỉ. Tôi hít sâu, cảm nhận cái lạnh đêm biển cào lên da thịt. Ban ngày còn đỡ, đêm xuống, bộ đồ rách nát này chẳng giữ nổi chút ấm nào, chỉ đủ để tôi không trần truồng giữa đám đông.

Mặt biển tĩnh lặng đến đáng sợ. Tôi bước đến lan can, tay bám chặt, cúi nhìn xuống mặt biển. Boong tàu cách nước chừng mười mét, mặt biển phẳng lì, như thể Titanic đang lướt trên kính. Xa xa, một con tàu nhỏ cập bến, ánh đèn cam lập lòe.

Thêm người lên tàu, thêm người lao vào bi kịch. Tôi tựa mặt vào tay, vô hồn nhìn xuống biển đen.

Tôi thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu hét lên rằng tàu sẽ chìm.

Đầu tiên, mọi người sẽ dè bỉu tôi – một đức lang thang, áo rách, chẳng đáng một xu. Lời tôi nói cũng chẳng ai thèm nghe.

Rồi thủy thủ sẽ “mời” tôi đi nói chuyện. Thuyền trưởng có thể sai người nhốt tôi vào khoang giam. Nếu may mắn, tôi sẽ bị giam đến sáng mai – hình phạt còn tử tế chán. Nhưng khả năng khác là họ sẽ mặc kệ, quăng cho tôi ít đồ ăn, rồi tống tôi cho cảnh sát ở New York.

Ai mà biết được? Nếu tôi sống đến Manhattan, có khi cả ba vạn người sẽ kéo đến xem tôi như xem quái vật.

Chẳng ai tin tôi cả – dù cho tôi có là kẻ lang thang hay là một tiểu thư quý tộc. Sự thật phũ phàng là thế.

Tôi lục túi, may sao vẫn còn chiếc kèn harmonica cũ kỹ – chiến lợi phẩm từ một lần cá cược với gã trong đoàn xiếc. Ông ta không tin tôi có thể xoay liên tục một trăm vòng, nên tôi thắng cái kèn này. Ông ta thổi tệ đến mức tôi cũng thấy tội cho nó, phải “giải cứu” ngay.

Tôi ngậm kèn, thổi thử vài nốt. Âm thanh chói tai vang lên, khiến tôi nhăn mặt. Tôi lắc mạnh cái kèn, rồi ngồi bệt xuống boong, tay nâng niu nó, chậm rãi thổi.

Những nốt nhạc rời rạc dần thành giai điệu. Tôi nhắm mắt, để môi hòa quyện với nhạc cụ. Chiếc kèn cũ mèm, có lẽ làm ở Đức, nhưng vẫn còn hồn. Thỉnh thoảng, tôi dừng lại, hít một hơi, rồi tiếp tục.

Tôi dường như quên mất mình đang trên chiếc tàu Titanic. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như trở lại sân khấu, cơ thể lướt theo nhạc, giọng Celine Dion vang lên như thiên thanh. Gió biển thổi sau lưng, lá cờ trên cao tung bay.

Còn gì hợp hơn việc thổi My Heart Will Go On ngay trên Titanic? Tôi để giai điệu ấy tuôn ra, chậm rãi, theo nhịp hát của nữ ca sĩ Canada.

Nếu có thể, tôi muốn ngồi đây thổi mãi, quay lưng lại biển, để con tàu vĩ đại này dừng lại vì tiếng kèn của tôi, mãi mãi ngừng ở khoảnh khắc này.

My Heart Will Go On.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play