Khi ba ống khói Titanic đồng loạt phun khói đen ngòm, cả bến cảng như vỡ òa. Tiếng vỗ tay, hò hét vang trời, còn tôi thì kiệt sức, hai tay chống gối, thở hổn hển như sắp đứt hơi. Mỗi lần hít vào, lồng ngực bỏng rát, như thể phổi đang bị xé toạc. Một tiếng chạy trốn không ngừng nghỉ đã vắt kiệt tôi – cổ họng khô khốc, chẳng thốt nổi một lời. Vài người bị tôi va phải quay lại hỏi han, giọng đầy lo lắng. Tôi chỉ biết gật đầu ngượng nghịu, vì xin lỗi cũng chẳng nói ra được.
Chưa bao giờ tôi thấy nhiều người Anh thời Edward chen chúc thế này – như một tổ ong vỡ. Xe ngựa, quý tộc, dân lao động, tất cả hòa lẫn trong đám đông hỗn loạn. Phóng viên lăm lăm máy ảnh cổ lỗ, mắt dán chặt vào con tàu “vĩnh viễn không chìm” lộng lẫy kia. Những cô gái quàng khăn vẫy tay, ánh nắng giữa trưa như đóng băng khoảnh khắc phồn hoa này lại.
Tôi cũng như họ, ngửa cổ nhìn lên con tàu đen trắng hùng vĩ, cố tìm một gương mặt quen thuộc giữa biển người. Nhưng Jack… tôi cá là anh ta đã lên tàu rồi. Tiếng còi tàu rền vang, báo hiệu giờ rời bến. Không khí ấm dần, hơi xuân len qua lớp áo mỏng, ôm lấy cơ thể gầy guộc của tôi.
Thôi, kệ đi. Để con tàu vĩ đại này bước vào lịch sử như nó phải thế. Để Jack và Rose diễn tiếp câu chuyện tình diễm lệ trên con tàu định mệnh ấy đi. Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm nữa. Trời ơi, từ trưa hôm qua tôi chưa có gì vào bụng, chỉ muốn ném bức phác họa này vào sọt rác và để tên họa sĩ kia gặp “tình yêu định mệnh” của mình đi. Bộ phim ấy từng đứng đầu phòng vé toàn cầu, bất bại suốt mười hai năm – tôi thật sự muốn nguyền rủa đạo diễn James Cameron đến hết đời!
Tôi hít sâu, cố điều hòa nhịp thở rối loạn, tính quay lưng rời khỏi bến cảng ồn ào này. Bụng đói cồn cào, đau âm ỉ, tôi vừa bước được một bước thì nghe tiếng hét phía sau: “Thật tuyệt! Ước mơ của chúng ta đây rồi!”
Trời đất, câu đó làm tôi đứng hình. Như thể bản nhạc Scotland trong phim Titanic đang vang lên đâu đây. Tôi chưa kịp ngẩng đầu thì thấy Jack – lưng vác bao tải, lao về phía tôi. Anh ta quay lại gọi bạn mình, giọng hào hứng: “Nhanh lên, bro, chúng ta về nhà thôi!” Mái tóc vàng tung bay, nụ cười rạng rỡ như thắp sáng cả góc cảng u ám.
Ừ, “về nhà” cái kiểu gì, chắc anh định bám tấm ván gỗ để sống sót chứ gì?
Tôi vươn tay, cố chụp lấy vạt áo xám của anh ta, nhưng ngón tay yếu ớt chẳng còn sức. Bao tải trên lưng Jack quật mạnh vào tôi, và hiển nhiên, “nam chính” đang vội lên tàu chẳng thèm ngoảnh lại.
“Jack!” Tôi gọi, nhưng giọng khản đặc chẳng ra tiếng. Tôi thề là mình gọi anh ta nhiều hơn cả Rose trong phim.
Jack vẫn lao đi, tay giơ cao như muốn ôm trọn cả thế giới. Tóc anh ta rối bù, tung bay sau gáy. Chàng trai trẻ tràn đầy sức sống ấy như một tia sáng, hướng về phía con tàu khổng lồ Titanic – thứ đang chờ đón anh ta.
“Jack Dawson…” Tôi gào lên, giọng lạc cả đi. Tôi tin chắc rằng trừ phi anh ta điếc, không thì chắc chắn phải nghe thấy. Nhưng Jack đã hòa vào đám đông, tốc độ của anh ta khiến người xung quanh cũng bị cuốn theo.
Tôi đứng trôn chân, tay buông thõng, cảm giác như số phận vừa chơi tôi một vố đau. Cô độc giữa dòng người qua lại, tôi ngẩng lên, thấy đàn hải âu rời khỏi mạn tàu, bay vút về phía biển xanh. Tự dưng, tôi nhớ lại lần đầu xem Titanic, tấm poster Leonardo trong Pirates of the Caribbean treo trong phòng, và cả khúc nhạc phim ám ảnh ấy.
Ngước nhìn trời, tôi hít một hơi thật sau, tự nhủ đây là lần cuối – chắc chắn là lần cuối tôi cố vì cái món nợ với tấm chăn rách ấy. Nó đã cứu mạng tôi, thế là đủ.
Tôi hít sâu thêm lần nữa, ép cơ thể mệt mỏi tỉnh táo lại. Rồi tôi tháo đôi giày – thứ chật chội, cứng nhắc, cọ ngón chân tôi đến rướm máu. Nhìn những vết thương, tôi lẩm bẩm nguyền rủa, ném đôi giày sang vệ đường. Chân trần chạm mặt đất lạnh, tôi dang rộng chân, lấy thế, rồi lao đi như một viên đạn, dồn hết sức lực còn lại.
Gọi không được, thì tôi sẽ chặn anh ta lại! Tôi nhớ rõ cảnh trong phim – Jack bị nhân viên soát vé giữ lại kiểm tra. Gã thuyền viên đội mũ, mặt nghiêm nghị, hỏi: “Các anh kiểm tra sức khỏe chưa đó?”
Tất nhiên là chưa, nhưng gã đó vẫn để Jack lên tàu.
Có lẽ cách duy nhất là lao đến ôm chặt Jack ngay trước cầu thang, rồi hét lên với thuyền viên: “Người này bị bệnh truyền nhiễm, đừng cho lên tàu!”
Jack Dawson, tôi thề sẽ khiến anh hối hận vì dám bỏ rơi tôi thế này! Tôi lao về phía Titanic, nhanh đến mức chẳng kịp nghĩ xem Jack chạy hướng nào. Chỉ cần nhắm vào con tàu sắp chìm ấy mà chạy – khoang hạng ba dễ tìm hơn khoang thượng đẳng nhiều.
Vào phút cuối, tôi thấy Jack và bạn anh ta trước cầu thang lên tàu. Họ giơ vé, hét lên: “Này này này, chờ chút!”
Tôi cố đẩy đám đông, nhưng khi đến nơi, họ đã bước qua cửa. Muộn mất rồi. Dù chỉ cách một cái thang, tôi chẳng thể kéo anh ta lại.
Game over! =))
Thất bại trong gang tấc.
Đầu óc tôi trống rỗng, đứng sững nhìn con tàu khổng lồ chuyển động. Đám đông xung quanh vỗ tay, ngả mũ, hò reo. Có lẽ số phận đã định, tôi chẳng thể thay đổi gì.
“Đợi đã, tôi là hành khách!” Một người đàn ông trung niên, tay xách vali, vung vé tàu trên tay, vô tình va vào vai tôi. Ông ta cuống cuồng hét lên, liều mạng chen qua đám đông, chạy về phía cầu thang màu trắng.
Tôi có thể đuổi kịp ông ta, tthật xui xẻo – ông ấy chẳng biết mình sẽ không kịp lên tàu đâu.
Tôi thu ánh mắt, quay sang người đàn ông đang lẩm bẩm thứ tiếng Anh bập bẹ – có lẽ người Thụy Điển hay Ý. Tờ vé trong tay ông ta vung vẩy, như sắp rơi. Và rồi, tôi làm điều ngu ngốc nhất đời mình.
Tôi chụp vai ông ta, khiến ông ta giật mình quay lại. Trong tiếng ồn ào, tôi hét: “Hello, rồi ông sẽ cảm ơn tôi!”
Nói xong, tay phải tôi tung một cú đấm. Trong tiếng rên đau đớn, tôi giật lấy tờ vé, nhét vào tay ông ta chiếc đồng hồ bạc “chiến lợi phẩm” từ ngươi đàn ông kiêu căng hồi nãy, rồi lao về phía cầu thang lên tàu.
Cái đồng hồ ấy chắc chắn đáng giá hơn cả vé khoang thượng hạng.
Hãy chúc tôi may mắn đi! Tôi vừa cứu mạng ông ta, còn tôi thì lao đầu vào chỗ chết. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất đời tôi!
Tôi nhảy lên cầu thang soát vé, chân trần đau buốt, tay giơ tờ vé, hét vào mặt gã nhân viên trước cửa khoang: “Tránh ra!”
Gã kéo cửa nhìn tôi, kinh ngạc hét: “Dừng lại, tiểu thư, nguy hiểm lắm!”
Tiễu thư gì? Tôi mặc áo khoác nam rách rưới, váy xám kẻ ô, chân trần chạy như điên – mà gã này gọi tôi là “tiểu thư”? Đúng là lịch sự quá mức!
Cầu thang cách cửa khoang một mét, bên dưới là nước biển lạnh buốt. Tôi đạp mạnh, lao người về trước, lọt qua khe cửa ngay trước khi nó đóng lại. Gã nhân viên vội đỡ lấy tôi, giúp tôi đứng vững.
Tôi giơ vé lên, thở hổn hển: “Cảm ơn.”
Gã nhân viên soát vé liếc ra cửa, như sợ có ai đó điên rồ hơn tôi nhảy vào. Cửa khoang đóng sập, bên cạnh, nhân viên đang hướng dẫn hành khách. Tôi ngơ ngác nhìn quanh, vừa qua cửa thì gã soát vé quay lại, nghiêm giọng: “Tiểu thư, cô có thông qua kiểm tra sức khỏe không?”
Tôi thật muốn hét lên rằng mình đang mang cả đống bệnh truyền nhiễm, để gã ném tôi về Southampton tự sinh tự diệt. Nhưng giây tiếp theo tôi nhanh chống đẩy vài hành khách, chạy biến. Giờ này, tôi làm sao có thể lùi bước được nữa.
Thoát được gã soát vé, tôi lạc lối giữa hành lang chật hẹp, chẳng biết đi đâu. Jack chắc đã biến mất đâu đó. Tôi nhét vé vào túi, đi theo đám hành khách rôm rả, ra đến boong tàu rộng lớn. Hàng ngàn người tụ tập, náo nhiệt như một lễ hội.
Hành khách khoang hạng ba là cuồng nhiệt nhất – họ vung mũ, nắm lan can, hét xuống mặt biển, nụ cười ngập tràn hy vọng. Tôi ngẩng lên, thấy khoang hạng hai cũng rộn ràng không kém, mọi người vẫy tay chào nhau.
Bầu trời sáng sủa hơn nhiều, mưa bụi tan biến. Dưới cảng, công nhân tháo dây cột tàu, ném xuống biển. Cánh quạt Titanic gầm vang, nước biển tung tóe, vài chiếc tàu nhỏ bám theo.
Tiếng còi tàu vang lên, như một lời tuyên bố. Con tàu lắc lư, gió thổi tung tóc tôi. Tôi bước đến lan can, tay bám chặt, nhìn cảng Southampton dần xa.
New York, Tượng Nữ Thần Tự Do, đang vẫy gọi chúng tôi đến.
Titanic, chính thức ra khơi.