11 giờ sáng, RMS Titanic bắt đầu gầm vang động cơ. Chỉ còn đúng một tiếng nữa, chính xác là 59 phút, con tàu này sẽ rời bến, mang theo hơn 1.500 người lao thẳng vào cơn ác mộng lạnh buốt dưới đáy Đại Tây Dương.

Tôi đứng đó, lòng rối như tơ, chỉ muốn rút súng chĩa thẳng vào đầu Bruce Ismay, ép hắn dừng con tàu chết tiệt này lại. Trời ơi, làm sao tôi – một kẻ lạc loài trong thân xác cô bé mồ côi – có thể lẻn vào khoang hạng sang, lùng sục hàng trăm phòng để tìm lão chủ tịch White Star Line, rồi bắt hắn làm con tin, buộc cả thế giới chú ý và ngừng con tàu?

Nếu tôi là siêu điệp viên 007 hay Người Nhện, tôi thề sẽ vạch ngay một kế hoạch điên rồ. Nhưng tôi chỉ là tôi, chẳng có gì ngoài đôi chân và ý chí bướng bỉnh.

Tôi quay người, bước đi ngược dòng đám đông hối hả. Titanic phía sau lưng dần khuất bóng, như một giấc mơ sắp tan biến. Trong tay tôi, bức phác họa cũ kỹ vẫn nằm đó. Tôi giơ nó lên. Bầu trời xanh thẳm, vài đám mây bụi lơ lửng, ánh nắng yếu ớt chiếu lên tờ giấy ố vàng, làm nổi bật gương mặt Jack – nét trẻ con, sống động dưới những đường bút thô ráp. Tôi bỗng cảm nhận được câu chuyện giữa Jack và Mary, một mối liên kết mà tôi chẳng thể nào hiểu hết.

Nhưng dù câu chuyện ấy có đẹp đến đâu, nó cũng chẳng thể sánh với drama của Titanic. Jack sẽ gặp người con gái định mệnh của đời mình trên con tàu ấy, rồi bỏ mạng trong cái lạnh thấu xương của Đại Tây Dương.

Trời biết tại sao tôi chẳng thể tìm thấy cậu ta trong bất kỳ quán bar nào. Có lẽ kịch bản của số phận đã định sẵn, đạo diễn vũ trụ muốn vở kịch này phải diễn ra. Còn tôi? Tôi chẳng liên quan gì đến nó. Tôi sẽ không lên con tàu đó, vì tôi làm gì có nổi 30 đô để mua vé hạng bét. Và chắc chắn, tôi cũng chẳng gặp được “tình yêu định mệnh” nào đâu.

Tôi kẹp bức phác họa giữa ngón trỏ và ngón giữa, giơ cao, định ném nó đi. Câu chuyện này chẳng còn dính dáng gì đến tôi nữa.

Nhưng ngay khoảnh khắc tờ giấy sắp rời tay, một tiếng hét vang lên từ phía sau: “Jack, đợi mình với!”

Ngón tay tôi siết chặt, khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên, nắm lấy bức phác họa như muốn bóp nát gương mặt chàng trai ấy. Tôi lao về phía tiếng gọi, chẳng kịp nhìn rõ, chỉ gào lên: “Jack! Jack! Jack Dawson!”

Đừng lên tàu! Đừng thắng cái vé chết tiệt ấy! Có người mong anhsống, phải thật sự sống tốt. Và người phụ nữ ấy… tôi nợ cô ấy một mạng.

Chưa bao giờ tôi khao khát hoàn thành một “nhiệm vụ” kỳ lạ đến thế. Tôi dồn hết sức mình, chỉ để cứu lấy nhân vật chính của Titanic, chính bởi vì người phụ nữ ấy đã dùng tấm chăn duy nhất để cứu tôi. Tôi phải trả món nợ ân tình này.

Cô ấy muốn Jack – một kẻ tài hoa – sẽ sống thật tốt. Vậy nên tôi sẽ lùng sục từng quán bar ven cảng, dù đó là hy vọng mong manh nhất tôi có thể nghĩ ra.

Ai muốn cản tôi cứ việc thử! Chiếc giày rách nát, chật chội cọ xát đầu ngón chân mỗi bước chạy, tôi ngửi thấy mùi máu tanh từ da rách. Tôi xô đẩy đám người tiễn đưa, liều mạng lao qua hai chiếc xe ngựa chở đám quý tộc đến cảng. Trước mặt là những bao tải hàng hóa, tôi nhảy lên, chưa kịp đứng vững đã nhảy xuống, chạy tiếp.

Tiếng gọi tên Jack văng vẳng đâu đó, nhưng đám đông dày đặc khiến tôi lạc lối. Tôi chỉ biết lao về phía âm thanh ấy, cầu mong kịp giữ anh lại trước khi mọi thứ quá muộn.

Thượng đế ném tôi từ địa ngục đến nước Anh này, để làm gì? Để tôi gào thét như kẻ điên? Nhưng kỳ lạ thay, tôi chẳng thể dừng lại.

Bước chân tôi nhanh hơn, như thể mỗi lần chạm đất là một lần bay. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm vui kỳ lạ. Tôi vẫn có thể chạy, đôi chân vẫn mạnh mẽ, từng khớp xương như đang hát rằng tôi có thể làm được mọi thứ – kể cả những động tác vũ đạo khó nhất.

Dù tôi chẳng có gì – không quốc tịch, tóc đen giờ thành vàng óng, mang gương mặt Tây phương, chẳng biết bữa sau ăn gì, khoác áo của một xác chết, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại gia đình – tôi vẫn biết ơn lần “tái sinh” này. Vì tôi có đôi chân để chạy, để nhảy, để xoay tròn.

Chỉ cần tôi còn chạy được, nhảy được, xoay được, tôi có thể chinh phục cả thế giới.

“Jack!” Tôi gào lên, chẳng biết người kia có phải cậu ta không. Từ xa, tôi thoáng thấy một gương mặt hao hao, và không chút do dự, tôi lao tới.

Bỗng một chiếc xe hơi bóng loáng, đầu xe lấp lánh ánh kim, bất ngờ bấm còi, cắt ngang đường tôi. Tôi chẳng còn thời gian dừng lại hay đi vòng. Nhấc vạt áo, tôi nhảy qua đầu xe. Gã tài xế bên trong trợn mắt, như thể vừa chứng kiến kỳ quan thế giới sụp đổ.

Mặt kính xe láng bóng, tôi chống tay, bật nhảy, cơ thể linh hoạt như một vũ công. Đứng trên nóc xe, tôi đảo mắt nhìn quanh. Dưới kia, đám đông như đàn kiến chạy loạn. Tiếng nói cười, tiếng bước chân, tiếng xe đẩy hàng hòa lẫn, tạo thành một bản nhạc hỗn độn.

Ống khói Titanic phun khói đen ngòm, đàn hải âu từ bầu trời xanh chao lượn xuống, đậu trên lan can khoang hạng sang.

Chỉ còn vài giây nữa là 11:59. Tôi tăng tốc, hơi thở gấp gáp.

Cửa xe phía dưới mở ra. Tôi định nhảy xuống, nhưng động tác quá vội khiến tôi lảo đảo, suýt ngã. Một cây gậy quý ông vươn ra đỡ lấy tôi. Tôi nhìn xuống – một người đàn ông đội mũ xám, bước xuống xe, giọng gắt gỏng: “Chuyện quái gì thế này?”

Hắn ngẩng lên, và chúng tôi chạm mắt. Tôi nhảy xuống, suýt ngã, mặt đối mặt với hắn. Đôi mắt hắn trong veo như thủy tinh, màu xanh lá nhạt, ánh lên vẻ khó chịu. Một người đàn ông trẻ, vận vest, áo sơ mi trắng, găng tay bằng da, tay cầm gậy. Lông mày nhếch lên, môi mím lại, toát ra vẻ ngạo mạn và không kiên nhẫn.

Tôi mất thăng bằng, ngã nhào vào hắn. Gương mặt hắn từ khó chịu chuyển sang sững sờ, lùi lại nhưng không kịp. Tôi đâm sầm vào ngực hắn, cả hai ngã lăn ra đất. Mặt tôi cọ vào nút áo vest, đau điếng, đầu óc quay cuồng. Hắn hít một hơi, tiếng rên đau đớn thoát ra, rồi gầm lên: “Lovejoy, tên khốn nào đây ?”

Anh mới là “tên khốn” ấy!

Tôi vội vã chuyển động thân thể, chiếc mũ bỗng nhiên bị rơi ra, tóc vàng xoăn rối tung đổ xuống, những sợi tóc của tôi lù xù rơi trên mặt phẫn nộ của hắn. Mặt hắn sững sốt đứng hình trong vài giây, mội lớp dài phủ lên khiến cả hai như tách khỏi thế giới bên ngoài. Cứ thế tôi và hắn nhìn nhau trong vài giây, hô hấp của cả hai dừng trong gang tấc, tôi ngửi thấy mùi nước hoa nam tính – tiếc là không phải gu của tôi.

“Thưa ngài!” Ai đó hét lên, xô đám đông tiến tới.

Tiếng gọi kéo tôi tỉnh. Tôi cố đứng lên, nhưng tóc vướng vào nút áo hắn, đau đến chảy nước mắt. Hắn cũng vừa hoàn hồn, môi mím chặt, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa tức tối, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Xa xa, thủy thủ Titanic gào lên: “Hành khách khoang hạng ba, hãy mau đến bên đây xếp hàng!” Tiếng hét như thúc giục như lời cảnh báo thời gian đang trôi nhanh qua, bánh xe định mệnh bắt đầu xoay chuyển.

Tôi chẳng còn thời gian. Tôi giật mạnh tóc, mặc kệ đau đớn, đẩy hắn ra, tay ấn vào bụng hắn để bật dậy. Vì rút tay quá nhanh, tôi đã kéo theo thứ gì đó từ áo hắn. Người trợ lý của hắn lao tới, nhưng tôi đã quay người bỏ chạy.

Tôi chẳng rảnh dây dưa với một người đàn ông tầng lớp quý tộc kiêu căng vì mấy chuyện vặt vãnh.

Tiếng chửi thề của hắn vang lên phía sau, chắc đau lắm. Hắn hét gì đó với người trợ lý kia, và ngay lập tức, vài kẻ đuổi theo tôi.

Tôi quay lại, chạy quá nhanh, chân chưa kịp chạm đất đã nhảy lên, đáp xuống cách đó vài bước – một động tác vũ đạo hoàn hảo để giữ thăng bằng.

Người đàn ông kia được người trợ lý đỡ lên, tay ôm thắt lưng, ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi, môi mím chặt, như muốn nghiền nát tôi. Trong một giây, tôi cảm nhận được sự nguy hiểm từ hắn.

Tôi tự nhủ, Người đàn ông này đúng là loại tự cao, lạnh lùng, chẳng chút nhân tính. Xã hội này đầy rẫy những kẻ như thế, và nếu hắn giàu, xin chúc mừng nha, thế giới lại có thêm một tên cướp máu lạnh.

Hít sâu, tôi gào lên trước khi đám đuổi bắt kịp: “Đừng lên tàu!” Nói xong, tôi xoay người, lách qua đám đông, nhảy lên lan can trắng, nhìn xuống biển người phía dưới.

Đột nhiên, tôi ngờ ngợ người đàn ông lúc nãy tôi va chạm trong thật quen mắt. Nhưng tôi nhanh chóng gạt ý nghĩ ấy đi. Giờ không phải lúc để bận tâm chuyện vớ vẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play