Điệu múa kết thúc, tôi đứng dậy, như trút bỏ lớp không khí u buồn vừa rồi. Điệu múa ấy ra đời sau một lần tôi dừng chân ở viện bảo tàng, nơi có bức ảnh chiến tranh khiến tôi ám ảnh mãi: đàn ông ngã xuống ngoài chiến trường, phụ nữ bị bỏ lại cô độc phía sau. Mất hai tháng tập luyện tôi mới hoàn thiện được bài múa này. Múa, với tôi, giống như diễn kịch thì phải nhập tâm, phải sống trong nhân vật. Nếu không cảm được nỗi đau của người phụ nữ mất đi người mình yêu, từng động tác chỉ là cái xác không hồn.
Tác phẩm ấy từng gây tiếng vang, có lúc còn suýt trở thành biểu tượng. Nhưng bây giờ, cơ thể tôi không còn dẻo dai như trước. Múa điệu này chẳng khác gì vận động cường độ cao – sau mỗi lần nhảy xong, tôi mệt rã rời, như vừa vượt qua một bài kiểm tra giới hạn thể lực.
Tôi vén tà váy vàng, lau sơ vết bẩn trên mặt. Vươn tay, thả lỏng các cơ, ngáp dài một hơi. Dù mệt, nhưng tâm trí nhẹ nhõm hẳn. Tôi đi chân trần đến cửa xe hàng, định ngủ tạm trong đó một đêm. Với thể trạng này, thức thêm chút nữa chắc tôi xỉu mất.
Vừa kéo cửa xe, một chân chuẩn bị bước vào thì tôi khựng lại. Có gì đó không đúng. Tôi thoáng thấy thứ gì đó... không thuộc về nơi này. Nhưng vừa lóe lên, tôi đã bỏ qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT