Nghê Tuyết ngủ được một lúc, nhưng chưa đợi Tưởng Đông Hà gọi thì cậu đã tự giật mình tỉnh dậy.
Động tác ngồi dậy của cậu hơi mạnh khiến Tưởng Đông Hà quay sang nhìn: “Sao vậy?”
“Tự dưng nhớ ra một chuyện, tụi mình đi vội quá nên tôi quên mua quà cho bác trai bác gái rồi!” Nghê Tuyết nghiêm mặt, giọng điệu hơi lo lắng: “Ở nhờ cả tuần đã phiền đủ thứ rồi, làm sao lại đến tay không được.”
Tưởng Đông Hà nhướn mày bông đùa: “Ồ? Đợt huấn luyện quân sự cậu ăn dầm ở dề nhà tôi cả hai tuần sao chẳng thấy mua gì tặng?”
Nghê Tuyết không ngờ hắn lật lại chuyện cũ nhưng cũng hỏi lại: “Thế cậu muốn gì nào?”
Còn chưa kịp để Tưởng Đông Hà giả bộ suy nghĩ, cậu đã nói thêm: “Đừng đòi thứ gì đắt nhé, bây giờ tôi nghèo rớt rồi.”
Tưởng Đông Hà không nhịn được cười bèn chuyển chủ đề: “Dù cậu tay không đến thì cha mẹ tôi cũng chẳng quan trọng đâu. Cậu là khách, tiếp đãi chu đáo còn chưa đủ, sao lại có thể nhận quà chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play