Vài ngày sau, Tưởng Đông Hà nhận được một kiện hàng chuyển phát từ London do Nghê Tuyết gửi về, là hai thùng carton lớn cồng kềnh.
Hắn vác cả hai thùng về nhà, quay sang hỏi Nghê Tuyết có cần giúp mở không. Nghê Tuyết gật đầu: “Ừm, anh mở đi.”
Một thùng trong số đó là mười hai con thú bông jellycat mà Tưởng Đông Hà từng tặng Nghê Tuyết. Chúng từng vượt đại dương sang Anh, rồi giờ đây lại nguyên vẹn trở về. Trên người mỗi bé thú vẫn mặc bộ đồ len do Tưởng Đông Hà tự tay đan, còn Nghê Tuyết thì rất cẩn thận dùng túi nilon bọc riêng từng bé một cách gọn gàng.
Tưởng Đông Hà lấy từng bé ra khỏi túi, không biết có phải do từng được đặt lâu trên gối Nghê Tuyết hay không mà khi đưa lại gần, hắn còn ngửi thấy một mùi hương dịu dịu. Nghê Tuyết bước tới, bắt đầu bày lại đám bạn lên giường, mà chính xác thì đó là chiếc giường trong căn hộ thuê của Tưởng Đông Hà. Tuy vậy, do mười hai bé thú bông quả thực chiếm khá nhiều diện tích, có thể sẽ làm hai người lớn ngủ chật, nên Nghê Tuyết ôm bớt vài bạn ra đặt lên ghế sofa.
Cậu ngắm nghía mấy bé thú trong lòng, bỗng nghiêm túc nói: “Tưởng Đông Hà, em thấy mấy đứa nhỏ này giờ đang mặc đồ mùa đông hết nè, đợi thời tiết ấm hơn, anh có thể đan thêm quần áo xuân hè cho các bạn đó.”
Tưởng Đông Hà im lặng mấy giây rồi mới nói: “Nghê Tuyết, em toàn giao việc cho tôi.”
Nghê Tuyết: “Nhưng chúng dễ thương thật mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play