7 Tháng Mười Một, 2024

“Nghe nói bố mẹ cậu ta đều bị bắt rồi, bị kết án bao nhiêu năm ấy nhỉ… hình như là hai mươi năm lận đó.”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Ừa, dù sao thì Hoàn Á cũng là khách sạn năm sao cao cấp duy nhất trong thành phố mà, nói sập là sập ngay…”

“Mấy cậu vừa bàn tán gì thế?”

“À thì về cái cậu Nghê ở lớp 10 khối 12 ấy mà…”

Tên đầy đủ vẫn chưa được nói ra thì một người đã liếc mắt thấy bóng dáng ai đó, vội huých cùi chỏ vào người vừa nói rồi cả câu cuối cùng cũng bị nuốt lại.

Cuộc trò chuyện của mấy học sinh đột ngột dừng lại, nhưng thật ra đến đây cũng đã đủ rồi, ai nấy cũng đã ngầm hiểu mà không cần nói ra.

Có thể đây là vụ to nhất/tin lớn nhất của thành phố Yến mùa này, huống hồ một trong những người liên quan lại từng là nhân vật nổi tiếng của trường Trung học Minh Nhã.

Nghê Tuyết giữ vẻ mặt thản nhiên bước qua mấy người đó, giả vờ như không nghe thấy gì nhưng trái tim cậu chợt thắt lại một cách đau đớn.

Từ khi phán quyết của tòa được công bố, phần lớn thời gian Nghê Tuyết chẳng có một chút cảm giác thực nào. Cậu khép mình lại theo bản năng, nhưng những lời bàn tán bên ngoài vẫn lọt vào tai, như không ngừng nhắc nhở cậu về sự thật tàn nhẫn này vậy.

Bố mẹ cậu đã xây dựng sự nghiệp từ con số không, tiếp đãi khách quý, rồi cuối cùng sự nghiệp sụp đổ——mà còn sụp đổ theo đúng nghĩa đen.

Nghê Tuyết bước nhanh hơn, bỏ xa những người kia, tiến về phía tòa nhà giảng đường.

Giữa mùa hè rực rỡ, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, ánh nắng chiếu xuống mặt đất biến nó thành một vùng vàng rực lấp lánh.

Hôm nay là ngày học sinh lớp 12 của trường Minh Nhã nhận giấy báo nhập học đại học.

Giấy thông báo của Minh Nhã được gửi đồng loạt đến các lớp khối 12, sau đó sẽ được chuyển cho từng học sinh. Nếu lúc nãy chỉ là vài lời bàn tán từ mấy người bạn cùng lớp xa lạ khiến lòng cậu thoáng dậy lên một cảm giác khác lạ, thì khi nghĩ đến việc vào lớp sẽ gặp những người bạn thân quen, Nghê Tuyết cảm thấy khó chịu vô cùng.

Rốt cuộc là vị lãnh đạo nào quy định giấy báo phải gửi chung thế hả? Tinh thần vinh dự tập thể mạnh đến vậy sao? Nghê Tuyết nghiến răng tức tối.

Trong thành phố Yến có ba trường trung học nổi tiếng, đó là trường Trung học số 1, Trung học số 14, và Trung học Minh Nhã. Trước đây ba trường mỗi bên một thế mạnh, tạo nên thế cân bằng. Nhưng vài năm gần đây Minh Nhã ngày càng có xu hướng vươn lên dẫn đầu.

Học sinh của Minh Nhã được chia thành hai loại. Phần lớn là những học sinh từ bậc trung học cơ sở lên thẳng, những em này đều xuất thân giàu có nhưng vẫn phải vượt qua bài kiểm tra khó của trường. Một số ít khác được tuyển chọn qua kỳ thi trung học phổ thông cấp thành phố, có hoàn cảnh bình thường nhưng thành tích xuất sắc, trường sẽ giảm học phí cho những học sinh này.

Nhìn vào kết quả tuyển sinh đại học năm nay Minh Nhã càng thể hiện ưu thế áp đảo. Ban giám hiệu trường vui mừng khôn xiết, bảng vinh danh được dán vòng quanh tường rào ngoài trường. Lớp 10 khối 12 đã có hai học sinh trúng tuyển vào Đại học Thủ Đô đó là Nghê Tuyết và lớp trưởng lớp 10, Tưởng Đông Hà.

Danh tiếng của trường đại học càng lớn thì ảnh trên bảng vinh danh của học sinh càng nổi bật. Lúc nãy Nghê Tuyết đã thấy ảnh của Tưởng Đông Hà treo sáng choang ngay cạnh cổng trường như thể muốn dát vàng lên đó. Lướt qua một lượt cậu thấy ảnh các bạn khác trong lớp hầu như đầy đủ, chỉ riêng cậu là không có.

Nguyên nhân thì chẳng cần nói ai cũng hiểu.

Thôi, cái kiểu biểu dương ngớ ngẩn này cậu vốn chẳng hứng thú tẹo nào.

Nếu còn gì khiến cậu không cam lòng thì có lẽ là việc một mình Tưởng Đông Hà chiếm trọn ánh hào quang thôi.

Cậu và người này đã không hợp nhau suốt ba năm qua, lúc nào cũng cứ đấu đá nhau mà cuối cùng lại bị người ta đè đầu trong chuyện này, thật là khó chịu.

Lớp 10 nằm ở cuối hành lang tầng ba, cửa lớp mở toang, một cô gái vừa nhận xong giấy báo bước ra xong tiện thể nhắc Nghê Tuyết: “À này, thầy chủ nhiệm bận nên không có mặt, cậu vào gặp lớp trưởng mà lấy nhé.”

Lại Tưởng Đông Hà nữa sao?

Thật ra cậu cũng không nhất thiết phải nhận cái giấy báo này…

Tưởng Đông Hà đang ngồi ở bàn đầu gần cửa, lúi cúi điền vào tờ đơn nào đó, vừa bước vào là thấy ngay.

Tranh thủ lúc Tưởng Đông Hà chưa ngẩng lên, Nghê Tuyết đành cắn răng, đi tới gần rồi mở miệng cực kỳ miễn cưỡng: “Tôi đến lấy giấy báo.”

“Được, để tôi tìm.” Tưởng Đông Hà đáp lại theo thói quen, vừa cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, hắn ngẩng lên và bất ngờ chạm mắt với Nghê Tuyết.

Tưởng Đông Hà có vẻ ngoài rất ưa nhìn, là kiểu đẹp trai khiến cả nam lẫn nữ đều yêu thích, đôi mày rậm, môi mỏng, sống mũi thẳng, đường cằm sắc sảo. Hôm nay hắn mặc áo thun cộc tay màu xám để lộ hai cánh tay rắn chắc, đường nét rất mượt mà.

Ánh mắt Nghê Tuyết dừng lại trên đó một giây.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tưởng Đông Hà không mặc đồng phục.

Dù Minh Nhã chưa bao giờ bầu chọn mấy cái kiểu danh hiệu linh ta linh tinh gì gỉ gì gi đó, nhưng chỉ cần là người có mắt thì đều sẽ thầm nghĩ: người này nhất định là hot boy của trường chúng ta rồi.

Tất nhiên Nghê Tuyết cũng không phục cho lắm ——vì từ trước tới nay, cậu luôn là người có những thứ mà người khác không có, ngay cả cái danh hiệu truyền miệng của học sinh cũng không thể để tuột khỏi tay cậu.

Tiếc là sự đời lại không như ý muốn.

Từ bé, cậu đã được người lớn khen là giống búp bê Tây, đến giờ đi siêu thị mua đồ còn được nhân viên thu ngân khen: “Cậu nhóc xinh quá, như con lai ấy”. Còn những bạn học không ưa cậu thì sau lưng gọi cậu là ‘cái tên công tử bột’, hoàn toàn trái ngược với những lời khen dành cho Tưởng Đông Hà.

Tưởng Đông Hà lục tìm trong chồng tài liệu trên bàn một lát rồi đưa cho cậu một phong bì đỏ: “Đây, giấy báo nhập học của cậu.”

So với Nghê Tuyết thì thái độ của Tưởng Đông Hà tự nhiên hơn nhiều. Hắn nói với giọng bình thản: “Tình cờ quá, sau này chúng ta vẫn là bạn cùng trường.”

“…Ờ.” Nghê Tuyết miễn cưỡng bật ra một âm để đáp lại, nhận lá thư xong là quay người đi thẳng một mạch. Cậu chẳng muốn ở lại cái trường này lâu hơn, đặc biệt là không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Tưởng Đông Hà nữa.

Dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng Nghê Tuyết lại vô cớ cảm nhận được chút gì đó mỉa mai trong lời của Tưởng Đông Hà.

Đến giờ phút này, Tưởng Đông Hà vẫn là thủ khoa của kỳ thi đại học trong lòng mọi người, là hot boy của trường Minh Nhã, là lớp trưởng được yêu quý của lớp 10, trong khi Nghê Tuyết thì trở thành đề tài bàn tán của mọi người, ai cũng có thể dẫm lên một bước.

Nhưng cũng may là cậu và Tưởng Đông Hà học khác chuyên ngành, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa.

Ánh nắng ngoài trời vẫn chói chang khiến người ta choáng váng. Nghê Tuyết vừa bước ra khỏi cổng trường thì điện thoại trong túi rung lên. Cậu rút ra xem, là tin nhắn của Chu Diên.

[Chu Diên: Trưa nay ăn pizza được không? Vẫn hai vị lần trước nhé, nếu được thì tớ gọi luôn.]

Nghê Tuyết vừa gõ tin nhắn trả lời ngắn gọn bằng một tay: [Ừ.]

Chu Diên là bạn học cấp hai của Nghê Tuyết nhưng không học Trung học Minh Nhã. Cả hai vẫn giữ liên lạc trên WeChat, cơ mà không thân nhau lắm. Việc hai người lại có dịp liên hệ khiến Nghê Tuyết khá bất ngờ.

Tất cả bắt đầu từ khi bố mẹ cậu gặp chuyện. Sau biến cố, tài sản gia đình bị thu giữ hết để đền bù, Nghê Tuyết gần như sắp phải lang thang ngoài đường. Trong lúc đó cậu liên hệ vài người bạn thường chơi cùng hỏi xem có thể tạm ở nhà họ không.

Trước giờ Nghê Tuyết không quan tâm lắm đến khái niệm ‘bạn bè’. Những ai cùng ăn uống hay chơi game với cậu đều có thể gọi là bạn. Nhưng nghĩ lại chắc dùng từ ‘bạn nhậu’ hay ‘bạn chơi bời’ thì đúng hơn.

Nếu phải xếp hạng theo số thứ tự trong nhóm bạn thân, thì có khoảng năm người cậu thường chơi cùng, và Nghê Tuyết đã liên lạc với hai người đầu tiên. Cả hai đều lấp lửng, lảng tránh, rõ rành rành là không muốn dính líu gì với cậu trong tình cảnh hiện tại cả.

Những người bạn từng ‘nghĩa khí’ giờ đây cũng tan rã hết.

Chính lúc đó, Chu Diên xuất hiện. Cậu ấy chủ động nhắn tin cho Nghê Tuyết, không đề cập đến chuyện gia đình mà chỉ nói rằng hai người là bạn cũ đã lâu không gặp, nên nhân dịp thi đại học xong ra ngoài gặp mặt.

Sau đó Chu Diên mời Nghê Tuyết đến chơi nhà mình, rồi còn nói bố mẹ mình đang nghỉ phép du lịch nước ngoài, nếu muốn ở lại cũng được luôn.

Cứ như vậy, Nghê Tuyết dọn đến ở cùng Chu Diên.

Ban đầu, Nghê Tuyết không thấy có gì kỳ lạ. Trước đây, cậu cũng từng cho bạn ở nhờ nhà mình, nên lần này cậu cảm thấy thoải mái khi nhận lời mời của Chu Diên.

Những ngày ở nhà Chu Diên trôi qua khá dễ chịu. Cậu ở trong phòng khách, mỗi ngày ngủ nướng, ăn đồ ăn nhanh rồi thức đêm chơi game, suốt kỳ nghỉ chỉ lững thững như thế.

Ngoài ra tính cách của Chu Diên cũng dễ chịu, thậm chí có thể nói là chu đáo. Sự quan tâm và chăm sóc là điều mà trước giờ Nghê Tuyết không thiếu, đến mức cậu chẳng nhận ra việc có người để tâm đến mình vào lúc này lại đáng ngờ như vậy.

Một tối nọ hai người ngồi trên ghế sofa chơi game với nhau như thường lệ. Trên bàn trà có mấy hộp đồ ăn nhanh vương vãi khắp nơi, cạnh đó còn thêm hai lon nước ngọt uống dở.

Vừa kết thúc một ván, Nghê Tuyết cầm lon nước lên uống vài ngụm, đúng lúc ấy, đèn trần chớp tắt một cái rồi vụt tắt hẳn, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Bóng tối bất ngờ thường khiến người ta sợ hãi. Tay cầm lon nước của Nghê Tuyết run lên, thì Chu Diên lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, chắc chỉ là cúp điện thôi, để tớ ra kiểm tra cho.”

Nghê Tuyết gật đầu rồi nhận ra đối phương không thể thấy mình, liền nói: “Ừm, vậy cũng được.”

Cậu đặt lon nước lại lên bàn trà, rồi tiếp tục ngồi dựa vào sofa. Bỗng nhiên, Chu Diên hỏi: “Nghê Tuyết, sau này cậu định thế nào?”

Khi nguồn điện bị cắt, thì những thú vui thường ngày đột nhiên mất đi, cảm giác trống rỗng lại bao trùm. Nghê Tuyết biết rõ rằng mình chỉ đang né tránh thực tại mà thôi——Sau này cậu sẽ ra sao? Cậu chưa từng nghĩ đến điều đó.

Chu Diên tiếp tục: “Nghê Tuyết, cậu có muốn cân nhắc…”

“Cân nhắc gì cơ?”

Trong bóng tối, Nghê Tuyết cảm nhận được có ai đó đang đến gần, rồi bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ chân cậu.

Không biết có phải cậu nhầm không, nhưng giọng Chu Diên nghe nhẹ nhàng hơn bình thường: “Cân nhắc việc hẹn hò với tớ.”

“Này, cậu đùa à…” Nghê Tuyết giật mình, phản xạ đá văng tay ra. Trong bóng tối không thể nhìn rõ xung quanh, cậu vô tình đá vào lon nước trên bàn, nước ngọt tràn ra khắp sàn.

“Tớ không đùa đâu,” Chu Diên như cười khẽ. “Từ hồi cấp hai tớ đã cảm nhận được chúng ta là cùng loại người rồi. Cậu cũng thích con trai đúng không? Hơn nữa, đại học của chúng ta ở cùng một thành phố, sau này chúng ta vẫn có thể chuyển ra ở chung, giống như bây giờ. Chẳng phải rất tốt sao?”

Chu Diên tiếp tục tiến tới, hơi thở ấm áp phả vào người Nghê Tuyết. Cậu nhanh chóng đẩy Chu Diên ra, nhảy xuống khỏi sofa. “Cậu bị thần kinh gì vậy?”

Nhưng Nghê Tuyết không phủ nhận câu nói ban đầu của Chu Diên.

“Tớ luôn thích cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nhận ra, đúng không? Trước đây cậu đâu có để ý đến tớ…”

Những lời thì thầm vẫn vang lên khiến Nghê Tuyết cảm thấy thái dương căng nhức, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng.

Không thể ở đây thêm được nữa. Nếu ở lại, biết đâu Chu Diên còn làm ra chuyện kinh khủng gì… Nghê Tuyết phản ứng nhanh chóng, lao về phòng khách, thu dọn balo, rồi chạy thẳng ra cửa. Trước khi rời đi, cậu dứt khoát nói: “Tôi không có ý gì khác với cậu, tiền nhà tôi sẽ chuyển sau, từ giờ đừng dây dưa nữa.”

Tiếng “rầm” vang lên khi cậu đóng sầm cửa lại. Vẫn chưa hết hoảng, cậu đi một đoạn xa rồi quay đầu lại, thấy Chu Diên không đuổi theo mình.

Cậu và Chu Diên có chiều cao và cân nặng tương đương nhau. Nếu xảy ra xô xát thật thì cũng khó mà phân thắng bại. Chắc Chu Diên cũng không dám làm gì quá đáng.

Nhưng cú sốc từ sự việc này không dễ dàng biến mất đến vậy. Dưới màn đêm, Nghê Tuyết siết chặt dây đeo balo, trong đầu lại vang lên câu hỏi “Sau này cậu định thế nào đây?”

Một lần nữa, Nghê Tuyết cảm thấy mơ hồ về tương lai của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play