Tối hôm đó, Nghê Tuyết cùng Tưởng Đông Hà về nhà gặp cha mẹ của hắn. Trước khi mở cửa, cậu lại cảm thấy hồi hộp không thể kìm lại nổi——dù rằng đây không phải lần *****ên cậu gặp cha mẹ hắn.
Hồi học cấp ba, Phùng Bác Thừa từng dẫn cậu đến chợ nông sản ở phía Đông thành phố Yến để trút giận thay cậu, và cũng sau lần đó, quan hệ giữa Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà càng thêm tệ hơn. Nhưng giờ đây, từ quan hệ của cả hai đến cách cậu nhìn nhận mọi thứ đều đã thay đổi đến chóng mặt, Nghê Tuyết không khỏi lo lắng, chỉ mong hai bác sẽ bỏ qua chuyện cũ hoặc cho cậu cơ hội chuộc lỗi.
Trước đó Tưởng Đông Hà đã nói qua với cha mẹ về Nghê Tuyết, nên vừa mở cửa hắn liền tự nhiên nói: “Con và Nghê Tuyết về rồi.”
Nghê Tuyết ôm một cái máy rửa bát, cung kính cúi chào: “Con chào cô chú ạ, con là Nghê Tuyết, bạn cùng lớp và bạn cùng phòng với Đông Hà ạ.”
Đây là lần *****ên Nghê Tuyết gọi Tưởng Đông Hà thân mật như vậy.
Bình thường cậu gọi hắn bằng cả họ lẫn tên, hoặc đôi khi đùa là lớp trưởng như vừa nãy. Nhưng cậu đã từng nghe mẹ hắn gọi vậy, cậu thấy cách gọi này sẽ khiến cả hai trông gần gũi hơn.
Trong phòng khách đèn sáng trưng, mẹ Tưởng ngồi trên sofa liền hồ hởi đón tiếp Nghê Tuyết: “Ôi, vào đi con, đi vào nào, ông Tưởng này nhìn xem, trông sáng sủa dễ thương thế chứ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT