Chỉ là quãng đường ngắn ngủn có khoảng 50 mét mà Nghê Tuyết cứ bám chặt lấy tay Tưởng Đông Hà.
Nếu ai không biết chắc sẽ tưởng hắn là tên tội phạm, còn cậu thì sợ hắn chạy mất tiêu hay gì ấy.
Mặc cho Tưởng Đông Hà trấn an liên tục nào là “Đừng sợ”, “đừng lo”, “tôi ở đây mà,” thì Nghê Tuyết vẫn không buông tay. Hắn nghĩ chắc cậu hoảng loạn quá rồi nên cũng để cậu như thế luôn.
“…Tưởng Đông Hà, xin lỗi nha.” Nghê Tuyết đột nhiên lên tiếng, giọng khụt khịt.
“Tôi không trách cậu.”
Tưởng Đông Hà nói thật lòng.
Đối mặt với tình huống bất ngờ thế này, kể cả người lạnh lùng như hắn cũng không thể nào không bị sốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play