Tàu đã tới ga cuối, tiếng thông báo nhắc nhở hành khách xuống trạm vang lên. Tưởng Đông Hà và Nghê Tuyết người trước kẻ sau lặng lẽ bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, rồi lại im lặng ngồi lên xe buýt.
Thật ra Nghê Tuyết đã định nói gì đó vài lần nhưng rồi lại nuốt vào. Thứ nhất là cậu không biết nên nói gì, thứ hai là cậu sợ mình lại làm tì.nh hình tệ thêm. Hôm nay Tưởng Đông Hà đi nhanh hơn bình thường, bước chân dài và vội vã. Trong khi đó, đầu óc Nghê Tuyết rối bời, bước chân chậm lại, dần dần bị hắn bỏ cách một khoảng xa..
Đợi đến khi nhận ra thì Nghê Tuyết mới thấy mình đã tụt lại khá xa rồi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Tưởng Đông Hà phía trước. Cậu không nghĩ nhiều nữa, vội vàng bước nhanh hơn để thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Chẳng hiểu sao, ánh mắt đầy thất vọng của Tưởng Đông Hà khiến Nghê Tuyết thấy buồn vô cùng. Cậu đột nhiên cảm thấy hối hận, có lẽ mình không nên nói thẳng với Tưởng Đông Hà rằng đã bị đuổi việc, mà thay vào đó nên bịa ra một lời nói dối vô hại rồi âm thầm đi tìm một công việc mới thì hơn…
Khi họ về gần đến khu nhà, Tưởng Đông Hà là người *****ên phá vỡ sự im lặng. Hắn quay đầu lại nói với Nghê Tuyết: “Cậu về trước đi, tôi đi siêu thị một chút.”
“Hả?”
“Hết nước rửa chén rồi, tôi đi mua thêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT