Khi buổi tụ họp kết thúc thì cũng gần 10 giờ tối, quán lẩu giờ chẳng còn mấy khách. Mọi người loạng choạng đứng dậy, Tưởng Đông Hà dặn dò: “Kiểm tra lại xem có quên đồ gì không.”
Sau khi xác nhận không thiếu gì, họ mới lục tục bước ra cửa. Trong số này, Cảnh Duệ và Lý Kim Thư vẫn còn tỉnh táo nhất, mỗi người đỡ một bạn đồng hành còn lại.
Cảnh Duệ gọi xe nhà đến đón. Trong lúc chờ tài xế đến, cậu ta hỏi Tưởng Đông Hà: “Tí nữa tớ đưa ba người họ về, cậu với Nghê Tuyết có cần quá giang không?”
“Không cần phiền vậy đâu,” Tưởng Đông Hà từ chối, “Bọn tôi ở xa, mà xe cũng không đủ chỗ. Tôi với Nghê Tuyết bắt taxi về là được.”
Thật ra phương tiện công cộng vẫn còn hoạt động, nhưng nhìn Nghê Tuyết loạng choạng đến mức đi thẳng còn khó thì đi xe buýt hay tàu điện là chuyện không thể.
Ngay khi đứng dậy, Nghê Tuyết cảm thấy trời đất cuồng quay, trước mặt chỉ toàn là bóng mờ. Cậu bước vài bước rồi suýt ngã, may mà Tưởng Đông Hà nhanh chóng đỡ lấy: “Bám vào chút.”
Nghê Tuyết được Tưởng Đông Hà đỡ, thế là cậu bèn ôm chặt lấy cánh tay hắn như thể đang ôm một con gấu bông êm ái. Mặc dù đầu cậu vẫn còn choáng, nhưng cảm giác được dựa vào làm cậu an tâm hơn hẳn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT