Thật ra, Lý Hữu Đắc chẳng rõ bản thân đã bao lâu rồi không nhớ đến những chuyện xảy ra trước năm sáu tuổi. Người nhà từng kẻ lần lượt rời bỏ hắn, để rồi cuối cùng, hắn được chính thím của mình đưa vào cung. Ở đó, hắn phải chịu một nhát dao đau đớn, quằn quại mấy ngày đêm, có lúc còn tưởng sẽ không vượt qua nổi. Vậy sau đó thím của hắn đi đâu rồi? Cầm bạc bán hắn xong, bà ta liền vui vẻ rời đi. Hơn hai mươi năm trôi qua, dù hôm nay Lý Hữu Đắc đã leo đến đỉnh cao quyền lực, hắn vẫn chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm lại họ. Vì trong lòng hắn đều xem như họ đã chết hết cả.
Thế nên sự xuất hiện bất ngờ của thím và đường huynh hoàn toàn khiến hắn trở tay không kịp. Một mặt, nỗi oán hận tưởng chừng đã phai nhạt theo thời gian trong hắn vào hôm nay mạnh mẽ sống lại khi biết thím của hắn vẫn còn sống. Mặt khác, hắn lại nôn nao trong niềm vui bất ngờ rằng dòng máu Lý gia vẫn còn lưu truyền trên đời. Hắn rốt cuộc cũng như bao hoạn quan khác, luôn khao khát có một người tri kỷ trong phòng, và khi tuổi già ập đến sẽ có người túc trực bên linh cữu.
Thấy Lý Hữu Đắc im lặng hồi lâu không nói như thể không nghe thấy lời của mình, Trần Tuệ đứng dậy rồi nhẹ nhàng ngồi lên đùi hắn. Nàng nắm tay hắn đặt lên ngực mình, nhỏ nhẹ nói: “Nếu công công không muốn nói gì thì Tuệ Nương cũng không nói. Ta chỉ mong được ở cùng ngài thôi.” Nàng nhớ có lần Lý Hữu Đắc vì mải ngẩn ngơ nghĩ ngợi mà cứ nắm lấy ngực nàng không buông, như thể đó là cách giải tỏa tâm tư vậy. Lúc này, nàng dĩ nhiên không còn ngần ngại nữa. Nếu hắn vui, thì dù có luồn tay chạm vào da thịt, nàng… còn vui mừng hơn.
Lý Hữu Đắc lặng lẽ thở ra một hơi nặng nề, lúc tỉnh táo lại thấy hành động của Trần Tuệ, cảm nhận sự mềm mại dưới lòng bàn tay, hắn bỗng có chút dở khóc dở cười. Hắn rút tay về thuận thế đặt lên eo nàng, lại thở dài nói: “Ta không biết nên xử trí hai mẹ con kia thế nào.”
Trần Tuệ ngẫm nghĩ giây lát mới nói: “Vậy… Tuệ Nương có thể nói ý của mình không?”
Lý Hữu Đắc bất giác siết nhẹ tay trên eo nàng, trong lòng thoáng lướt qua vài ý nghĩ nhưng sau cùng chỉ đáp: “Ngươi cứ nói đi.”
Trần Tuệ hỏi: “Trước tiên, công công nói cho Tuệ Nương biết, ngài có muốn làm một vãn bối hiếu thuận dưới gối thím mình không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play