“Công công?” Trần Tuệ là người phản ứng trước, nàng khẽ gọi một tiếng.
“Ừ,” Lý Hữu Đắc cũng khẽ đáp lại. Tiếng này ngắn gọn không đâu không đuôi, Trần Tuệ căn bản không nhận ra trong giọng hắn có gì khác thường.
Dù vậy, trong tình huống không biết Lý Hữu Đắc đã tỉnh dậy từ lúc nào, Trần Tuệ lúc này xấu hổ muốn chết. Hắn tỉnh khi nàng đang xử lý đai kinh nguyệt, hay khi nàng đi tiểu thế? Dù là thời điểm nào thì nàng cũng đều xấu hổ không chịu nổi!
Trần Tuệ hít hít mũi, trong giây lát cảm thấy không khí thoảng qua một mùi tanh kỳ lạ, cũng không biết có phải do ảo giác của nàng không. Nếu Lý Hữu Đắc cũng ngửi thấy… Hắn từ nhỏ lớn lên và làm việc trong cung, chắc hẳn cũng hiểu rất rõ chuyện của phụ nữ nhỉ? Dù sao hắn còn từng thản nhiên đưa cả áo lót cho Đức phi nương nương cơ mà!
“Ta… Ta chỉ dậy đi vệ sinh thôi…” Trần Tuệ lí nhí giải thích.
Lý Hữu Đắc nghe ra sự lúng túng trong giọng nàng. Lúc này hắn cũng cực kỳ không thoải mái, may mà bóng tối đã che giấu hoàn toàn biểu tình trên gương mặt hắn. Hắn vờ như không biết nàng đang làm gì, cố gắng ôn hòa nói: “Ngủ đi.”
“Dạ, công công, ngài cũng ngủ ngon,” Trần Tuệ nhanh nhẹn bò lại lên giường, rồi nằm thẳng đơ như xác chết, hai tay nàng đan chéo đặt trên bụng, nhắm mắt hít sâu cố gắng làm hô hấp của mình trở lại bình thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play