Thấy Trần Tuệ cúi đầu co ro thành một cục, Lý Hữu Đắc đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, hắn lạnh lùng nói: “Đau thành thế này rồi còn làm loạn cái gì!”
Hắn không buồn để ý đến sự giãy giụa yếu ớt của Trần Tuệ lúc này mà kéo nàng lại, đặt lưng nàng tựa vào ngực mình để nàng ngồi trên đùi hắn. Hai tay hắn nhanh chóng vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy cô nương trước ngực, rồi đan chéo nhau đặt lên bụng nàng.
Tay của Lý Hữu Đắc lớn hơn tay Trần Tuệ một chút, cũng ấm hơn đôi phần, tiếc là với cơn đau bụng dữ dội của nàng lúc này, làm vậy cũng không khác nào muối bỏ biển. Ít ra thì có lẽ nhờ cảm giác được quan tâm, Trần Tuệ dường như thấy cơn đau dịu đi chút xíu. Lưng nàng vừa rồi vốn cứng đờ vì đau, giờ đã dần thả lỏng chậm rãi dựa hẳn vào ngực hắn.
Lý Hữu Đắc khẽ nghiêng đầu tránh mùi hương phấn trên người nàng, mùi hương giống hệt của hắn, sau một lúc vẫn không nói gì.
Trần Tuệ nhắm hờ mắt không muốn nghĩ ngợi nhiều. Khi người ta khó chịu, vốn dĩ đã yếu đuối, nàng lúc này cũng không muốn bận tâm quá nhiều. Có chỗ dựa thì cứ dựa thôi, mọi chuyện thế nào thì đợi qua cơn đau này rồi tính.
Chẳng biết qua bao lâu, Trần Tuệ bỗng lên tiếng: “Công công, Tuệ Nương có một câu hỏi.”
Lý Hữu Đắc đã bị câu này của nàng làm cho có chút ám ảnh tâm lý. Nghĩ đến việc nàng đang bị cơn đau hành hạ, hắn không nỡ cứng rắn như trước, do dự một lát mới đáp: “… Gì thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT