Trần Tuệ sai A Nhị mang cây kéo đến rồi dùng rượu trắng đổ lên cây kéo và cả tay mình, xem như một cách khử trùng.
Lý Hữu Đắc dĩ nhiên không hiểu ý định của Trần Tuệ, hắn không kìm được mà hỏi nàng: “Ngươi làm gì vậy?”
Trần Tuệ thuận miệng đáp: “Dùng rượu để thêm can đảm.”
Sắc mặt Lý Hữu Đắc lập tức tối sầm lại. Chưa kịp để hắn mở lời nói gì, Trần Tuệ đã bắt tay vào việc, từng chút một cắt bỏ lớp vải bông đã thấm đẫm máu. Hắn đành ngậm miệng căng thẳng nhìn theo động tác của nàng, chỉ sợ nàng run tay mà làm vết thương của mình nặng thêm.
Cảm giác máu dính lên tay thực sự không dễ chịu chút nào, rất ghê tởm. Trong mũi còn thoảng mùi gắt nồng của máu hòa lẫn với cồn khiến Trần Tuệ bất giác nhíu chặt mày. Nhưng động tác dưới tay nàng lại cẩn thận và nhẹ nhàng, sợ làm đau Lý Hữu Đắc. Dù nàng có nhẹ tay đến đâu, vết thương của Lý Hữu Đắc vẫn còn đó, đau thì vẫn đau, dù nàng không chạm vào. Chỉ một lát sau, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Nếu không phải vì giữ thể diện trước mặt người khác, chắc hắn đã rên lên thành tiếng từ lâu.
Khi Trần Tuệ cắt bỏ hết lớp vải bông, trực diện nhìn thấy vết thương máu me đầm đìa, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch. Vết thương dài chừng hơn mười phân, do lớp vải bông được tháo ra nên mép vết thương lật ra ngoài, để lộ lớp thuốc bột bên trong đã bị máu loãng làm trôi đi lộn xộn.
Lý Hữu Đắc liếc nhìn vết thương của mình một cái rồi vội vàng quay mặt đi, hắn cảm thấy cơn đau trên tay dường như càng thêm dữ dội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT