Trần Tuệ nghe Lý Hữu Đắc bị nàng hỏi vặn đến nỗi thẹn quá hóa giận, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lại cố sức kiềm chế, chỉ bày ra một vẻ điềm tĩnh như không có gì.
“Vâng, công công. Ngài hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Tuệ Nương xin cáo lui trước.” Trần Tuệ cúi đầu thưa rồi chậm rãi lùi bước ra sau.
Lý Hữu Đắc trừng mắt nhìn nàng, trong lòng tức giận đến mức không biết trút vào đâu. Hắn vốn định dồn ép hỏi nàng để xem nàng bị dồn đến đường rồi nói không nên lời, ai ngờ kết quả lại ngược lại, hắn bị nàng vượt lên một nước cờ! Hắn còn có thể làm sao nữa, chẳng lẽ sai người đánh nàng một trận sao?
Lý Hữu Đắc suy nghĩ thoáng qua rồi dừng lại ngay, ý định đánh nàng vốn là lựa chọn đầu tiên hắn thường cân nhắc trước đây tới bây giờ lại thành thoáng lướt qua trong đầu như không có gì. Hắn ngẩng lên thấy Trần Tuệ sắp sửa lui ra ngoài hẳn, liền bất giác mở miệng gọi giật lại: “Khoan đã.”
Trần Tuệ bỗng khựng lại, quá xui xẻo rồi, bây giờ nàng đang đứng ngay chỗ giao nhau giữa trong và ngoài phòng. Nàng ngước mắt nhìn Lý Hữu Đắc, đầy thấp thỏm hỏi: “Công công… còn có gì phân phó ạ?”
Lý Hữu Đắc không đáp lại ngay. Hắn chỉ là bỗng dưng không muốn nàng rời đi ngay như vậy, nhưng lại chưa kịp nghĩ ra gọi nàng lại để nói gì. Hôm nay khi vừa biết chuyện, hắn thực sự giận đến nghiêng trời lệch đất nhưng đến giờ phút này, mọi thứ lại hóa thành sấm to mưa nhỏ. Nghĩ lại, hắn quả thực thấy cục tức này chẳng thể nuốt trôi nhưng cũng không biết phải làm gì hơn.
Trần Tuệ vẫn đứng đó chờ Lý Hữu Đắc giở thêm trò xấu, đôi mắt không rời khỏi hắn nhưng trong lòng đầy kinh sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play