Vào giờ phút này Lý Hữu Đắc cảm thấy rằng những thái độ cùng hành động trước đó của mình đều trở nên vô ích, tựa như một quyền đánh vào bịch bông, một cảm giác bất lực trào dâng mãnh liệt trong lòng hắn.
Lý Hữu Đắc tức giận đứng bật dậy, chỉ tay ra cửa mà quát lớn: “Cút đi!”
Trần Tuệ ngẩn người rồi vội vàng đứng lên, có ý định bước ngay ra ngoài.
Nhưng Lý Hữu Đắc như mắc bệnh thần kinh thấy nàng định đi thật thì hét lên một tiếng: “Ai bảo ngươi đi!”
Trần Tuệ dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Lý Hữu Đắc, bỗng nhiên chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, rồi đưa tay ôm lấy đùi hắn, giọng nói mềm mại vang lên: “Công công, ngài đừng giận nữa, Tuệ Nương không muốn đi đâu, ngài đừng đuổi ta đi!”
Lý Hữu Đắc càng thêm tức giận.
Nàng ta còn dám tiếp tục diễn sao? “Muốn làm gì thì làm” ư? Thật sự không sợ hắn chút nào sao, cứ như thể cho rằng hắn không có cách nào đối phó được nàng ta vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT