Trần Tuệ lúc này không dám không khóc thật. Nghĩ nếu khóc không nổi, e là chỉ có đổ máu mới giải quyết được, nàng quyết định vẫn nên rơi lệ cho an toàn.
Mau nghĩ xem nào, mệnh nàng thật khổ quá mà! Mới xuyên qua đã đói khát, khó khăn lắm thoát khỏi ngày tháng bi thảm, chưa được mấy ngày yên ổn thì ngủ một giấc hỏng việc, rơi vào nguy cơ sinh tử. Mệnh nàng khổ thật! Khổ thế này, sao nàng không khóc nổi chứ!
Dưới sự cố gắng không ngừng, mắt nàng cuối cùng cũng ngấn lệ, giọng cũng nghẹn ngào chân thực. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Hữu Đắc, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, lộ ra vẻ lấy lòng nhỏ bé: “Công công… Vừa nãy Tuệ Nương nhất thời không phân rõ hiện thực và ác mộng, làm đau công công rồi, ngài không trách ta chứ?”
Đây là lời chân thành từ tận đáy lòng. Nàng hy vọng Lý Hữu Đắc rộng lượng mà bỏ qua cho nàng.
Lý Hữu Đắc cúi xuống nhìn hai mắt Trần Tuệ đẫm lệ, biểu cảm thoáng mang chút cao thâm khó lường.
Tức giận tan dần, hắn cười khẩy: “Tuệ Nương, ngươi không phải đang nghĩ chỉ cần nói vậy, ta sẽ tha thứ cho ngươi chứ?”
Chẳng lẽ không phải sao?! Ngươi là đại thái giám quyền cao chức trọng, sao phải so đo với một nữ nhân làm gì? Tha ta đi mà, để chúng ta thành bạn tốt hiểu nhau không phải hay hơn sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT