Khi Lý Hữu Đắc dẫn người đến Mai Viện, Trần Tuệ vừa ăn xong cái màn thầu cuối cùng nàng tiết kiệm được. Hai ngày giặt đồ trước đó, nàng lấy cớ làm việc nhiều, mỗi bữa đều xin thêm một cái màn thầu, nhân lúc Tiểu Ngũ và Tiểu Lục không để ý mà giấu đi. Đến ngày thứ ba, nàng đã tích được bốn cái. Từ ngày đó, nàng bắt đầu “tuyệt thực”. Dù không đủ no, mỗi ngày có chút ăn, cũng không đến mức quá tuyệt vọng.
Trần Tuệ đồng ý ra ngoài giặt đồ là để tìm cơ hội chuồn đến phòng bếp. Nhưng Tiểu Ngũ và Tiểu Lục canh gác chặt chẽ, ngay cả đi nhà xí nàng cũng cảm thấy lưng như kim chích, lấy đâu ra cơ hội chuồn đi? Vì thế, nàng chuẩn bị trước, rồi khi phát hiện quả thực không có cơ hội, nàng quyết định “tuyệt thực”.
Dĩ nhiên, vì màn thầu tiết kiệm được không chỉ để nàng ăn mà còn chia cho Tiểu Điều, hôm nay cái cuối cùng đã hết. Nàng quyết định, nếu bên Cúc Viện vẫn không có động tĩnh, nàng sẽ… thỏa hiệp. Không lẽ thật để mình đói chết sao?
Thế nên, khi nghe Tiểu Điều chạy đến hớn hở báo lão gia đến, Trần Tuệ biết mình đã đánh cược thắng. Nàng vội bảo Tiểu Điều về phòng nằm giả chết, còn mình kéo chăn trùm kín cả đầu.
Không bao lâu, tiếng bước chân vang lên trong phòng. Lý Hữu Đắc đảo mắt nhìn, thấy trong chăn lùm lùm một hình người, lại không động đậy, nổi giận quát: “Tiểu Lục, kéo Trần Tuệ nương ra cho ta!”
Chưa kịp để Tiểu Lục hành động, giọng rầu rĩ của Trần Tuệ đã vọng ra từ chăn: “Công công, Tuệ Nương chưa mặc quần áo đâu.”
Tiểu Lục khựng chân, bất động, khó xử nhìn Lý Hữu Đắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT