Trần Tuệ biết tú bà ở thanh lâu mắt sáng như tuyết, muốn giả nam trang mà thật sự qua mặt người ta e là khó lắm, bởi lẽ từ dáng vẻ, giọng điệu đến tư thái, đều rất dễ bị nhận ra. Vì thế, mục đích nàng giả nam trong tình huống mọi người đều ngầm hiểu chỉ là để trông cho đẹp mắt một chút thôi.
Hai người xem xong hí kịch mới rời đi, về lại Lý phủ. Trần Tuệ lôi ra bộ nam trang từng dùng khi đi biên cương, quả nhiên nàng cũng chỉ giả được phần nào. Dù vậy, nàng không bận tâm lắm, hớn hở thay y phục xong liền chạy đến trước mặt Lý Hữu Đắc, cười bảo: “Công công, chúng ta đi thôi!”
Lý Hữu Đắc tuy đã đồng ý, nhưng thấy dáng vẻ hứng chí của Trần Tuệ, lòng vẫn thấy hơi nghẹn lại. Hắn là hoạn quan, nàng là nữ nhân, cả hai người họ đều không hợp đi thanh lâu chút nào!
Nhưng đã lỡ đáp ứng, hắn nào còn quyền đổi ý nữa. Đợi đến gần giờ cơm tối, Lý Hữu Đắc và Trần Tuệ mới lên xe ngựa đến Bách Hoa Lâu, một trong những thanh lâu lớn nhất kinh thành.
Đúng lúc thanh lâu mở cửa, Bách Hoa Lâu lúc này khách khứa đông như hội, xa hoa truỵ lạc, đám oanh oanh yến yến đứng cửa mời chào khách liên tục, quả là hoạt sắc sinh hương, dòng người tấp nập.
Trần Tuệ theo sau Lý Hữu Đắc, tò mò quan sát Bách Hoa Lâu, rồi thì thầm hỏi: “Công công, trước đây chàng từng đến chỗ này chưa?”
Lý Hữu Đắc thấy câu hỏi này thật khó trả lời, đang định giả điếc, đúng lúc tú bà bước ra đón, vừa mở miệng đã phá hỏng ý định của hắn: “Ôi chao, đây không phải Lý công…. Lý công tử sao, lâu lắm không ghé qua, xin mời vào!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play